*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Có lẽ đây mới là kiếm khách chân chính. Ta thấy trong số những tân tú của Quần Long thịnh yến đợt này, hắn, Nguyệt Vi Vi và Bạch Lê Hiên có thể liệt vào ba vị trí đầu”.
“Tại sao ta lại cảm thấy hắn có thể đứng nhất, thậm chí có khả năng đánh một trận trực diện với Tam Vương Thất Anh nhỉ?”
“Không không không, Tam Vương Thất Anh không phải tân tú có thể dễ dàng lay chuyển, cần phải quan sát thêm. Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Nhất thật sự rất đáng kinh ngạc, đúng là nhiệt huyết sôi trào, Quần Long thịnh yến đợt này quá đặc sắc”.
Trận đấu này quá đặc sắc, khán giả trầm trồ thán phục, gây ra phản ứng dữ dội.
Lâm Nhất rời sân hồi lâu nhưng tiếng bàn tán ở bốn phía vẫn không có dấu hiệu dừng lại, những lời nghị luận về hắn thực sự quá nhiều.
Có rất nhiều người theo dõi từ đầu cuộc chiến cực kì sùng bái Lâm Nhất, họ cảm nhận được phong thái của người kiếm khách từ hắn.
Lạnh lùng, kiêu ngạo, cố chấp, bình tĩnh.
Kiếm pháp cao siêu, thực lực sâu không lường được, quyết đoán, bá đạo và điềm tĩnh... Tất cả đều khiến mọi người vô cùng tò mò về Lâm Nhất.
Họ nóng lòng muốn biết rốt cuộc hắn sẽ đi được bao xa trong trận đại chiến tiếp theo.
Rất nhiều người của nhóm bốn và nhóm bảy thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Nhất, nỗi khiếp sợ sâu trong lòng họ không gì sánh nổi.
Đặc biệt là Diệp Thanh Phong, mặc dù hắn ta đã đoán trước được Lâm Nhất sẽ chiến thắng, nhưng không ngờ lại thắng một cách xuất sắc như vậy.
Lâm Nhất chắc chắn sẽ trở thành đối thủ mạnh trong lòng họ, nếu như gặp được sẽ cực kì khó giải quyết.
Không chỉ nhân tài kiệt xuất của nhóm đối chiến hỗn hợp, rất nhiều cao thủ của những nhóm khác theo dõi trận đấu này đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Nam Cung Vãn Ngọc, yêu nghiệt dùng kiếm thuộc Nam Hoa Thất Anh nổi tiếng khắp Nam Vực, còn có cả Lý Mộ Bạch của Thiên Kiếm Tông.
Trong mắt
hắn ta có một tia sáng xẹt qua, trước đó hắn ta hoàn toàn không để Lâm Nhất vào mắt, hắn ta không thèm để ý tới loại nhân vật nhỏ như Lâm Nhất. Nhưng bây giờ Lâm Nhất để lộ kiếm ý đã khơi dậy sự hứng thú không nhỏ trong lòng hắn ta, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, chút hứng thú này cũng không làm được gì.
“Có lẽ người này còn có thể mang tới cho mình bất ngờ khác”.
Lý Mộ Bạch lẩm bẩm, ý cười hiện lên trên mặt.
Rất nhiều người của Tử Nguyệt Động Thiên cũng theo dõi trận đấu này, nhưng họ đều tỏ ra lạnh lùng, mặt không cảm xúc, thậm chí mơ hồ có vẻ không vui.
Khuynh Nhược U không hề muốn xem, nét mặt nàng ta u ám đến đáng sợ, dường như không thể tiếp tục giữ được vẻ bình tĩnh.
Nỗi nhục nhã ở thành Mộ Kiếm là một cú sốc rất lớn đối với nàng ta, nàng ta không hề muốn nhớ lại. Nhưng tiểu tử Lâm Nhất này lại xuất hiện trong Quần Long thịnh yến và liên tục giành chiến thắng, đến bây giờ đã toả sáng rực rỡ, muốn không chú ý cũng rất khó.
Không ai có thể giải quyết tên Kiếm Nô này ư?
Khuynh Nhược U căm tức nói thầm trong lòng.
“Nàng yên tâm, hắn chưa đủ tư cách lọt vào mắt ta, nếu gặp thì ta chỉ cần tiện tay giết là xong”.
Vũ Hạo Thiên ở bên cạnh nhìn thẳng về trước, thản nhiên đáp.
“Không, ta sẽ tự tay đánh bại hắn, ta muốn ả nữ nhân titiện kia biết ở trong mắt ta tên Kiếm Nô này chẳng là cái thá gì cả!”