Trong tình huống không lĩnh ngộ ý chí võ học, chỉ với kiếm ý đơn thuần, hắn không chỉ chống lại kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc, mà còn trở tay phản kháng ra ngô ra khoai.
Song kiếm tranh phong, không ai nhường ai.
Liếc nhìn khe nứt trên đài Thăng Long, ánh mắt Nam Cung Vãn Ngọc vụt qua tia khác thường, hắn ta ngước mắt nhìn Lâm Nhất và nói: “Ngươi thật sự đã tu luyện Bá Kiếm đến mức xuất thần nhập hóa, tuy nhiên, Lâm huynh cũng có hơi coi thường tại hạ, chỉ bằng vào những thủ đoạn này mà cũng dám đấu với ta ư? Ta là Nam Cung Vãn Ngọc của Bắc Tuyết Sơn Trang đấy, ngươi cũng nên thi triển một chút thực lực chân chính rồi!”
Vừa dứt lời, khí thế toàn thân Nam Cung Vãn Ngọc điên cuồng tăng lên, chân nguyên hùng hậu trong cơ thể hắn ta sôi sùng sục, hệt như đại dương mênh mông.
Phút chốc, uy áp của hắn ta đã đạt đến tình trạng khiến người sởn gai óc, tầng mây trên vòm trời đổi màu, một luồng khí lạnh to lớn bao phủ toàn bộ đài Thăng Long.
Kít! Kít!
Mặt đất lập tức đóng băng, trong mắt Nam Cung Vãn Ngọc bắn ra duệ khí sắc lạnh, ánh mắt quét qua, hàn ý vô hình cùng kiếm ý dung hợp, hệt như hồng thủy mãnh thú lao vọt đến.
Rầm!
Trong lúc gấp gáp, Lâm Nhất chưa kịp chuẩn bị, nên khi đối mặt với luồng khí lạnh kia, hắn bị đẩy mạnh về sau.
Uy áp Thiên Phách!
Tim mọi người nảy lên, sau khi Nam Cung Vãn Ngọc thôi phát kiếm ý đến cực hạn, vậy mà lại bộc phát uy áp hoàn mỹ sánh ngang với Thiên Phách.
Chỉ một cái liếc mắt đã đẩy lùi được Lâm Nhất.
Uy áp cảnh giới Thiên Phách!
Khi Nam Cung Vãn Ngọc chính thức bày ra toàn bộ uy lực của kiếm ý Hàn Băng, đủ loại uy áp cuồng dã và hùng hậu khiến cho sắc trời cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt.
Kiếm ý Hàn Băng của hắn ta ít nhất đạt đến cảnh giới đại thành, thậm chí có thể là viên mãn.
Lâm
Nhất thầm suy đoán, tuy nhiên, bản thân hắn không nắm giữ bất kỳ một ý chí võ học nào khác, cho nên chỉ có thể suy đoán đại khái mà thôi.
Nhưng, bất kể nhìn nhận từ góc độ nào thì Nam Cung Vãn Ngọc cũng mạnh hơn Lý Mộ Bạch rất nhiều, kiếm ý của hai người này không cùng một đẳng cấp.
Không đợi Lâm Nhất có cơ hội thở dốc, Nam Cung Vãn Ngọc đã bay vọt lên trời, vung kiếm khuấy đảo biển mây mênh mông, kiếm thế băng hàn nguy nga như núi, hào hùng mà khí thế.
Rốt cuộc cũng ra át chủ bài rồi à?
“Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!”
Biểu cảm của Lâm Nhất không chút gợn sóng. Ở Tử Phủ, vòng xoáy Âm Dương táo bạo hệt như Thập Vạn Đại Sơn từ từ chuyển động… đóa Tử Diên ở giữa vòng xoáy lập tức nở bung ra. Phía sau hắn, thoáng chốc có một đóa Tử Diên hùng vĩ mà thô ráp nở rộ. Kiếm thế toàn thân hắn tăng vọt, Tử Diên kiếm quyết tầng 11 đỉnh phong điên cuồng bộc phát.
Ngước mắt nhìn thanh Táng Hoa như mộng ảo trong tay, Lâm Nhất chợt đâm ra một kiếm.
Rầm!
Kiếm quang mênh mông vô tận như một ngọn núi băng nguy nga từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện vào Táng Hoa. Một kích cực mạnh khiến toàn bộ đài Thăng Long rung chuyển dữ dội, dưới chân Lâm Nhất xuất hiện vô số khe nứt, sau đó chúng điên cuồng lan ra ngoài.
Bụi đất tung bay, hằng hà đá vụn bị xốc lên không, linh trận ẩn trong đài Thăng Long phát ra từng đợt hào quang hoa lệ dưới cú va chạm kinh người kia.