*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạch tạch tạch!
Kết giới bao quanh đài Thăng Long bị kích hoạt, tấm màng mỏng màu lam nhạt xuất hiện từng đợt rung động, thoáng có xu hướng rứt ra.
Một màn kinh người khiến tất cả người xem không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Khi Nam Cung Vãn Ngọc gia tăng kiếm ý Hàn Băng, uy áp đã sánh ngang Thiên Phách, mọi người cũng đoán được một kích tiện tay của hắn ta sẽ cực kỳ khủng bố. Nhưng không ai ngờ là thời điểm chính thức ra tay sẽ mạnh đến mức như thế, thật sự quá mức mạnh mẽ rồi.
Tuy nhiên, càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là Lâm Nhất lại có thể dùng kiếm ý viên mãn đỉnh phong để chặn lại một kích này.
Đóa Tử Diên nguy nga phía sau hắn khiến ánh mắt người xem liên tục thay đổi, bọn họ đều cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất đã tu luyện môn công pháp gì.
Tuy thoạt nhìn hắn có hơi chật vật, trực tiếp bị một kiếm kia đánh văng ra, nhưng cuối cùng vẫn chặn được.
Thế nhưng, khi mọi người nhìn xuyên qua màn sương bụi mờ mịt, thấy rõ Lâm Nhất thì tất cả đều nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.
Trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết thương tỏa ra khí lạnh, máu tươi trào ra, lúc này, y phục màu xanh trên người đã bị nhuộm đỏ.
“Một kiếm này tiếp được có hơi miễn cưỡng, chênh lệch rất rõ rồi!”
“Kiếm ý của Nam Cung Vãn Ngọc đã sớm đạt đến Tiên Thiên viên mãn, tương đương với hắn hoặc thậm chí là mạnh hơn. Sau khi dung hợp ý chí Hàn Băng đã sớm không còn đơn giản như mặt ngoài nữa”.
“Kiếm ý có ưu thế rõ ràng, đồng thời, tu vi chênh lệch khá lớn, nếu hắn không tu luyện công pháp tương đối kỳ quái thì vừa rồi, một
kiếm này thật ra… đã kết thúc rồi”.
“Nếu đổi lại là những võ giả khác, có kiếm ý bên người thì cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu là Nam Cung Vãn Ngọc thì… sẽ rất khó nhằn”.
“Khi kiếm ý của kiếm khách bị áp chế thì đã không còn gì phải lo nghĩ nữa”.
...
Tại vị trí của đế quốc Đại Tần, mấy người Mai hộ pháp, Phong Dã đều lộ vẻ sầu lo. Khi mất đi ưu thế kiếm ý, sự chênh lệch về tu vi lập tức bị phóng đại, trận chiến này… thật sự có hơi bất ổn.
“Làm ta sợ chết đi được, còn tưởng tên tiểu tử này thật có thể trở mình đấy!”
Ở vị trí Thiên Yêu Các, Viêm Long Tử thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ nụ cười khinh thường vẫn luôn thường trực trên mặt.
Trước đó, khi thấy Lâm Nhất dùng một kiếm chém giết Lý Mộ Bạch, hắn ta đã bị chấn động thật sự, giờ nhìn thấy cảnh này, hắn ta liền cười rộ lên: “Một chút thực lực mà cũng dám khiêu chiến tuyển thủ hạt giống, đòi đứng ngang hàng với chúng ta à, hừ, nghĩ hay thật!”
Hắn ta vừa dứt lời, ngay lập tức, các đệ tử của Thiên Yêu Các đều nhìn về phía hắn ta bằng ánh mắt quái lạ.
Quả thật Viêm Long Tử có hơi độc miệng, mỗi lần hắn ta nói Lâm Nhất thua thì y như rằng sẽ bị vả mặt ngay sau đó, chắc chắn Lâm Nhất sẽ thay đổi chiến thuật, từ đó đánh bại đối thủ.