Trong mắt Vũ Hạo Thiên tràn ngập vẻ không cam, đã đến bước này rồi lại nói cho hắn ta biết không còn liên quan gì đến mình.
Thì chẳng thà ngay từ đầu đừng cho hắn ta biết có thử thách đầy đủ, đừng cho hắn ta hy vọng. Giờ kết quả này đúng là có chút châm chọc.
"Lại là như thế, thứ thuộc về ta lại bị tên đó nhanh chân đến trước!"
Vũ Hạo Thiên cười đầy tự giễu, bất kể là vị trí đứng đầu trong Quần Long thịnh yến, hỏa chủng của Huyền Hoàng Giới hay cơ duyên bên trên Tạo Hóa thì tất cả đều bị đối phương cướp đi.
Tất cả những thứ đó rõ ràng đều là của hắn ta.
"Đừng lo, dù hắn được cơ duyên bên trên Tọa Hóa thì chắc chắn cũng chưa kịp tiêu hóa. Hơn nữa, cơ duyên kia cũng chưa chắc dễ lấy như vậy... Có mạng để mà lấy hay không vẫn chưa biết được. Lúc này, ngươi cứ tu luyện tìm hiểu kỹ Tạo Hóa trong truyền thừa này trước, khiến thực lực tăng lên một bậc. Đợi đến khi hắn đi ra thì mọi thứ sẽ là của ngươi".
Giọng nói âm u của ma linh vang lên từ sâu trong lòng Vũ Hạo Thiên, có điều ông ta có vẻ vô cùng cẩn thận, giọng nói mỏng manh nhỏ bé đến cùng cực: "Đến lúc đó, chẳng những là cơ duyên bên trên Tạo Hóa, Nhật Diệu Thần Quyền trong tay hắn và thanh kiếm Táng Hoa có lai lịch phi phầm kia mà cái hộp kiếm thần bí trên người hắn cũng sẽ là của ngươi. Lão phu đã nói rồi, hắn ba lần không giết được ngươi thì chắc chắn sẽ trở thành bàn đạp dưới chân ngươi. Ngươi cứ coi hắn như kho tàng di động của mình là được".
Ánh mắt Vũ Hạo Thiên lóe lên, một lúc sau, sắc mặt mới bình tĩnh lại.
Đúng vậy!
Trò hay giờ mới bắt đầu, ai có thể cười đến cuối vẫn chưa biết được đâu!
Trên con đường thông thiên này, dù ngươi có số kiếp khủng bố, cơ duyên vô số thì suy cho cùng vẫn phải dựa vào nắm tay để nói chuyện.
Có thể lấy được cơ duyên bên trên Tạo Hóa, nhưng chưa chắc nuốt trôi được. Nếu đôi phương dám xem nhẹ mình thì mình hoàn toàn có thể tạo cho hắn một niềm vui bất ngờ.
...
Xoẹt!
Trong truyền thừa tương ứng với trái tim Thương Long, Lâm Nhất xuyên qua màn ánh sáng do hỏa diễm biến thành, đang định bước lên tòa cung điện kia thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người khổng lồ. Bóng người đó xuất hiện ở sâu trong màn ánh sáng.
Ban đầu chỉ mông lung mơ hồ, không thấy rõ
hình dáng, chỉ có thể cảm giác được đối phương có cơ thể lớn đến khoa trương.
Lâm Nhất gặp biến không sợ, giang hai tay ra thi triển Kim Ô Cửu Biến, cơ thể nhanh như chớp lùi về phía sau.
Ầm ầm!
Trong lúc hắn nhanh chóng lui lại, trong quầng sáng hỏa diễm kia chợt có tiếng sấm vang lên, vô số luồng sấm sét đan xen. Giữa những tia chớp và lốc xoáy quay cuồng, một con quái vật khổng lồ cũng hiện ra. Bên ngoài cơ thể nó phủ kín vảy rồng, dáng người khổng lồ như núi cao, cứng rắn như tường đồng vách sắt, long uy khủng bố cuồn cuộn ập vào mặt.
"Thương Long?"
Lâm Nhất ngây người, có hơi nghi ngờ con quái vật lớn trước mắt chính là Thương Long trong truyền thuyết.
Song lại nghĩ không thể nào, nếu là Thương Long thật thì hắn đã chẳng thể nhìn thẳng vào đối phương. Cấp bậc của hai người chênh nhau quá nhiều, dù đối phương cố ý thu bớt khí thế thì với thực lực của hắn e rằng cũng khó mà đến gần.
Hắn chỉ có thể đóa kia hẳn là dáng vẻ mà Long linh biến ra.
Lâm Nhất nghĩ vậy thì lo lắng trong lòng dần bình tĩnh lại, đã là Long linh thì không đến mức đe dọa đến mình.
Xoạt!
Đôi mắt khổng lồ như sao nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm kia rơi lên người Lâm Nhất tựa như muốn nhìn thấu hắn. Nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn lóe lên đôi chút khó hiểu.
Long linh thậm chí có chút không thể nhìn thấu Lâm Nhất.
Lâm Nhất bị nhìn chằm chằm da đầu tê dại, đối phương không khỏi quá lạnh lùng, dù gì hắn cũng đã vượt qua thử thách đầy đủ, vậy mà còn lạnh nhạt như vậy.
Nhìn ánh mắt kia mà xem, tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Nhớ lúc đầu đẩy ra cánh cửa lớn kia, Long linh cũng rất ít nói, gần như chẳng trả lời câu hỏi của Lâm Nhất mấy, có vẻ rất ghét bỏ.
"Tuấn Ngộ, hắn không có vấn đề gì hết, đừng dọa cậu bạn nhỏ".
Nhưng đúng lúc này, trong không gian chợt vang lên một tiếng cười đầy tang thương.