Ông lão áo đỏ có tu vi thâm hậu khiến người ta không thể nhìn thấu, đó là trọng tài của đài sinh tử trên núi Huyết Kỳ.
Ông ta lấy tờ chiến thư từ trong ngực ra, nói với giọng điệu rét lạnh: “Lâm Nhất, Diệp Lưu Vân, lên đây đi. Chiến thư đã vào tay lão phu, các ngươi không còn quyền làm chủ, bây giờ muốn đi cũng không được!”
“Lâm Nhất, hãy nhớ lúc đó ngươi đã hứa với ta những gì. Ta không nhắc lại nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi chết...”
Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, trong đôi mắt long lanh thoáng qua vẻ phức tạp.
Lâm Nhất đang bước về phía trước bỗng dừng lại, vẻ kiên định hiện lên trong mắt, hắn không dừng nữa mà đi thẳng về phía đài sinh tử.
Bùm!
Một bóng người nhảy lên đài sinh tử, người nọ như sao băng rơi xuống, làm phát ra tiếng nổ vang, khí thế cuồng bạo trên người hắn ta quét ra mọi hướng.
Lâm Nhất vừa định bước lên đài sinh tử thì biến sắc, nhanh chóng né tránh làn sóng khí mãnh liệt này.
“Khí thế thật mạnh!”
“Là Diệp Lưu Vân!”
“Khí thế này, dù so với Huyền Võ tầng thứ tư bình thường cũng chỉ có mạnh hơn chứ không yếu à nha!”
Bụi bặm tản đi hết, mọi người nhìn thấy diện mạo của người nọ đều tỏ ra kinh ngạc.
Mái tóc dài của Diệp Lưu Vân tung bay, vẻ sắc bén trên giữa hai đầu lông mày, hắn ta lạnh giọng: “Ta thực sự nghĩ không ra, ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà dám đứng trước mặt ta”.
“Tự tin lúc nào cũng phải có, không thể chưa đánh đã chạy chứ. Nếu không Vương sư huynh, Liễu Nguyệt tiểu thư và Phù
Quang đại sư sẽ thất vọng lắm”.
Lâm Nhất nhướng mày, nhìn quanh những người bên dưới một lượt.
Liễu Nguyệt thấy dáng vẻ ngả ngớn của Lâm Nhất là biết đối phương đang cố ý chọc giận mình, nàng ta cắn răng nghiến lợi: “Tên khốn kiếp!”
“Chết đến nơi rồi vẫn còn cười được!”
Vương Diễm hừ lạnh một tiếng, đứng trên đài sinh tử rồi mà Lâm Nhất vẫn còn dám khiêu khích hắn ta.
“Bắt đầu đi, trên đài sinh tử không có quy tắc, kẻ thắng thì sống, kẻ thua thì chết!”
Trọng tài áo đỏ hờ hững nhìn hai người, thoáng cái biến mất trên đài sinh tử.
Ông ta vừa đi, trên đài sinh tử rộng lớn lập tức tràn ngập sát khí, cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp mọi hướng.
Diệp Lưu Vân cầm vỏ kiếm đâm mạnh, một tiếng nổ lớn vang lên, vỏ kiếm xuyên qua sàn cứng của đài sinh tử, dựng thẳng bên cạnh hắn ta.
“Rút kiếm đi! Nếu không lát nữa ngươi lại không rút được, đến lúc đó đừng trách ta không cho ngươi cơ hội”.
Lời vừa dứt, kiếm thế trên người hắn ta tăng vọt cùng với tốc độ sàn nứt ra.
Kiếm ý đáng sợ trên người hắn ta khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh hãi.