Mấy chục nghìn đệ tử ngoại môn của Lăng Tiêu Kiếm Các, Diệp Lưu Vân đã đứng thứ ba mươi sáu trong bảng Nhân, đương nhiên không phải dựa vào bàng môn tà đạo.
Sự kiêu ngạo xa cách lan toả xung quanh hắn ta, tất cả mọi người dưới khán đài đều có thể cảm nhận rõ ràng.
“Diệp Lưu Vân tự tin thật!”
“Đủ điên cuồng!”
“Nhưng nghĩ lại thì cũng có khả năng mà. Trước đây ta đã từng nghe nói Toái Tinh kiếm pháp của hắn rất hung hãn, chỉ một kiếm đã có thể dễ dàng đánh bại cao thủ cùng cấp”.
“Có lẽ Lâm Nhất cũng hơi sợ rồi, Diệp Lưu Vân này hoàn toàn không coi hắn là đối thủ”.
Trong đám đông phía dưới có tiếng xì xào vọng lại, Lâm Nhất hơi nheo mắt, Diệp Lưu Vân thật sự rất điên cuồng.
Lẽ nào hắn ta thật sự cho rằng trong một tháng qua, chỉ có mình hắn ta tiến bộ?
“Giết ngươi, ta chưa cần phải rút kiếm!"
Trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo, Lâm Nhất lạnh lùng đáp lại. Ngươi muốn điên, vậy ta sẽ còn điên hơn ngươi.
Hắn đã dám đứng ở đây thì hắn có đủ tự tin giết được Diệp Lưu Vân!
Lời hắn vừa dứt đã khiến mọi người xôn xao, đám đông bên dưới thầm lắc đầu, chẳng lẽ Lâm Nhất uống nhầm thuốc?
Chỉ có Hân Nghiên, trong đôi mắt long lanh dần mất đi vẻ lo lắng.
Cô ta biết rõ tính Lâm Nhất, nếu im lặng không lên tiếng sẽ khiến người khác khó đoán, không thể khẳng định. Nhưng một khi hắn đã thể hiện bản thân nghĩa là hắn có thể nắm chắc phần thắng.
“Tự tìm cái chết!”
Diệp
Lưu Vân tức giận vung tay, quang mang chợt loé, một tiếng thanh thúy vang lên, kiếm đã ra khỏi vỏ.
Ầm ầm ầm!
Đài sinh tử chợt nổi lên gió to cuồn cuộn, gió như đao bén nhọn, thổi liên tục không ngừng, nhanh chóng quét về phía Lâm Nhất.
“Chém!”
Lâm Nhất hét lên một tiếng, năm ngón tay siết chặt, hắn vung tay tung ra một ký Long Hổ Quyền.
Quyền kiếm hợp nhất, kèm theo đó là tiếng rồng gầm hổ ngâm, kiếm phong thổi về phía hắn bị chém thành nhiều mảnh vụn.
“Long Hổ Quyền?”
Diệp Lưu Vân giễu cợt: “Chỉ dựa vào Long Hổ Quyền vớ vẩn của ngươi mà cũng dám huênh hoang trước mặt ta á? Không biết trời cao đất dày. Trận chiến hôm nay Diệp Lưu Vân ta nhất định sẽ lấy được đầu ngươi”.
Ánh sáng tinh thần!
Diệp Lưu Vân điên cuồng hét lớn rồi bay lên trời, thanh trường kiếm dài bốn tấc trong tay b ắn ra ánh sáng lạnh lẽo. Ánh sáng chói loá đầu mũi kiếm trong phút chốc biến thành quang mang như sao.
Vụt!
Quang mang loé lên, đài sinh tử chợt chìm vào bóng tối, chỉ có kiếm mang đó sáng lên như một vì sao.