Lúc nói những lời này, nét mặt Triển Hồng Đồ mang theo sự khó xử và một nét ưu thương nhàn nhạt, cánh tay vươn ra muốn kiểm tra vết thương của Trình Bác Diễn dừng lại giữa khoảng không.
"Thật không?" Anh ngẩng đầu nhìn Triển Hồng Đồ: "Ba cậu bị bệnh gì?"
Triển Hồng Đồ cúi đầu, một lát sau mới nhẹ giọng đáp: "Trong bụng có khối u."
"Trong bụng?" Trình Bác Diễn theo thói quen hỏi lại một câu: "Ở bộ phận nào?"
"Ở...ở..." Triển Hồng Đồ nghiêng đầu, nhéo nhéo ấn đường: "Ở...trong dạ dày."
"Trong dạ dày à?" Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Bao lâu rồi? Xét nghiệm chưa? Là ác tính?"
Hạng Tây cảm thấy mình sắp điên rồi.
Vừa há mồm đã nói láo là thói quen của cậu, nhưng mà ở trước mặt bác sĩ mà nói bố mình có khối u quả thực là tự đào cho mình một cái hố, ngã vào đó còn phải tự mình lấp đất.
Ngay cả trong dạ dày có thể mọc u hay không cậu cũng không biết, liền lanh lẹ thốt ra một câu như vậy.
Dạ dày thì lớn bao nhiêu chứ? Có đủ chỗ để mọc u không?
Nhưng mà nhìn phản ứng của Trình Bác Diễn, chắc là mọc được, nhưng về phần bao lâu, xét nghiệm, lành tính hay ác tính gì gì đó, cậu thật sự không biết trả lời như thế nào.
"Cũng...lâu rồi." Ánh mắt cậu hướng ra cửa sổ: "Là ác tính, ừm...rất ác."
"..." Xem ra Trình Bác Diễn còn tiếp tục định hỏi.
"Bác sĩ Trình, anh," Hạng Tây cắn rắng: "Em...chân em đau."
"Thời gian vết thương bị kéo dài." Trình Bác Diễn rốt cuộc cũng dời sự chú ý đến đùi cậu: "Cần tỉ mỉ kiểm tra một chút, xem thử có lệch vị trí hay không, bị thương thế nào?"
"Em bị...bị chủ nợ đá bị thương, còn thiếu rất nhiều tiền, bằng không em cũng không ra đường làm mấy chuyện đó" Hạng Tây nói: "Vậy vết thương của em chỉ cần băng bó lại là xong?"
"Cần phải xem kết quả kiểm tra mới biết được, ngày trước tôi đã nói cậu đây không phải gãy xương nhẹ, mấy ngày sau cậu mới chịu đến đây," Trình Bác Diễn cau mày ngồi trước bàn, lấy phiếu kiểm tra cúi đầu viết, "Nếu tình hình không ổn, phải nằm viện phẫu thuật...Tên tuổi."
"Triển Hồng Đồ, 18...Nằm viện?" Hạng Tây ngẩn người, bật thốt: "Em không thể nằm viện!"
Bình thúc làm sao có thể để cậu nằm viện, cậu mà nằm viện thì chắc Bình thúc sẽ gọi người kéo cậu ra khỏi vện, trước đây chân của Man Đầu, ngay cả bệnh viện cũng chưa từng đến, tự mình chịu đựng tới đâu hay tới đó.
Cho nên mới bị lệch xương.
"Sao lại không thể nằm viện?" Trình Bác Diễn đưa phiếu kiểm tra cho cậu: "Cầm đi đóng tiền kiểm tra, đừng chạy nữa."
"Em không thể nằm viện." Hạng Tay cau mày, vẻ mặt đau xót: "Em phải...chăm sóc bố em nữa."
"Bây chưa chưa chắc có nằm viện hay không, chút nữa để tôi xem tình hình cụ thể." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Có người đi cùng không?"
"Không." Hạng Tây cầm tờ phiếu đứng dậy, cà nhắc mấy bước tới cửa phòng khám: "Em lò cò quen rồi."
Nhìn bóng dáng Triển Hồng Đồ biến mất khỏi cửa, Trình Bác Diễn thở dài.
Lại là một thằng bé bị dồn ép bất đắt dĩ phải đi nằm vạ kiếm tiền?
Bộ dáng đáng thương và ánh mắt nọ, còn có tiếng "anh" kia nữa... khiến anh lâm vào một trạng thái nào đó đã lâu anh chưa từng gặp qua.
Trình Bác Diễn ấn ấn thái thương, có người bệnh đi vào, anh hoàn hồn.
Tình hình thương thế của Triển Hồng Đồ không tính là quá nặng, không cần phẫu thuật, nhưng Trình Bác Diễn tỏ ý tình hình của cậu vẫn là nên ở bệnh viện quan sát vài ngày, mà cậu lại từ chối.
"Anh băng lại cho em là được." Cậu ngồi trên ghế rũ mắt : "Em sẽ chú ý."
"Nếu cậu không muốn như vậy thì thôi, nhưng về nhà phải chú ý." Trình Bác Diễn vừa nẹp chân cậu vừa dặn dò: "Cố gắng hạn chế cử động, cái chân này không nên cử động mạnh, không nên chấm đất, tốt nhất mà nâng..."
"Ai~" Triển Hồng Đồ cáu kỉnh đột nhiên ngắt lời anh: "Biết rồi biết rồi, anh cứ nói tôi nằm luôn trên giường cho rồi, tôi sẽ không cử động."
Vẻ mặt của cậu bây giờ so với lúc cậu ở trên đường lừa người giống nhau như đúc, vẻ mặt sốt ruột mang theo nét buồn lẫn lộn.
"Cậu cho tôi rảnh rỗi nói chơi sao?" Trình Bác Diễn rút lại sự thương cảm đối với cậu, tiếp tục đem những chuyện quan trong nói xong: "Nếu tôi không nói rõ ràng với cậu, sau này cậu mang chân thạch cao đi nằm vạ rồi quay lại đây bảo tôi chân cậu sao lại bị lệch, thì trách nhiệm này thuộc về tôi hay cậu?"
"Tôi sẽ không quay lại, yên tâm." Triển Hồng Đồ tắc lưỡi một tiếng: " Anh tưởng chỗ này ngồi vui lắm à."
"Sau khi dỡ thạch cao kiểm tra vết gãy xương mới có thể tạm biệt cái chỗ ngồi không vui vẻ này." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Trước hết xương của cậu lành lại là đủ vui rồi."
Tình hình liền xương chân của Triển Hồng Đồ có tốt hay không, Trình Bác Diễn không biết, nếu như nhớ không lầm thời gian, thì đã đến ngày dỡ thạch cao, nhưng câu không trở lại.
Còn hai ngày nữa là đến tết, trên đường phố đều là các thang độ màu đỏ rực mắt, còn có bài hát cũ trăm năm của chú Lưu được phát liên tục, có phát một trăm năm nữa chắc cũng không hết hot mỗi khi tết đến.
Chúc bạn phát tài, chúc bạn rạng ngời, những điều may nhất tới với bạn, những điều không may sẽ qua đi...
Để ngừa cảnh rơi vào vòng tuần hoàn replay, từ lúc bước ra khỏi siêu thị Trình Bác Diễn liền nhanh chóng thanh tẩy giai điệu trong đầu, lặng lẽ hát quốc ca 1 lần.
Rốt cuộc khi trở vào trong xe, vừa mới mở radio, thì lại tiếp tục nghe thấy bài hát này, còn nối tiếp mấy câu hát sau khi rời khỏi siêu thị.
Oh, tết nhiều người không có gì lạ, tôi chúc các cô gái ở khắp thiên hạ, sẽ kiếm được một tấm chồng tốt, hai cái miệng nhỏ bên nhau trọn đời.
Sau khi Trình Bác Diễn theo phản xạ hừ hừ hai câu, anh liền vội vàng chuyển sang đài khác, nhưng đã quá chậm, bài hát này quá quen thuộc, chuyển hay không chuyển đài cũng như nhau, vừa nghe được câu mở đâu là đã có thể hát một hơi không ngừng.
Vừa nghe ca khúc mới mà còn có thể vừa nhẩm hát bài Chúc mừng phát tài.
Hôm nay anh muốn đi đến nhà bà nội một chuyến, trong xe có một đống thứ mẹ mua để anh mang qua đó biếu.
Hầu như năm nào bọn họ cũng đến nhà bà nội đón tết, đại chiến đồ ăn dinh dưỡng của mẹ và đồ ăn ngon miệng của bà nội bắt đầu giằng co từ tuần trước, và sẽ duy trì đến hết tháng giêng.
Còn anh chính là nhân viên nghiệp dư phụ trách mua đồ ăn và vận chuyển.
Lái xe được nửa đường, nội gọi điện hỏi anh chừng nào đến nơi: "Con ăn cơm tối chưa? Có cần nội làm chút đồ ăn cho con không? Con ngày nào cũng ăn đậu phải không?"
"Đừng làm, hôm nay con không ăn đậu, có thịt mà," Trình Bác Diễn cười nói: "Con gần đến rồi, mới ra khỏi siêu thị."
Ngắt cuộc gọi của bà, Trình Bác Diễn cầm điện thoại ném qua một bên.
Khoảnh khắc vừa ném điện thoại, ven đường đột nhiên lao ra một bóng người, anh còn chưa kịp nhìn rõ, người nọ đã nhào đến trước xe.
Trình Bác Diễn vội vã đạp hết phanh, xe phát ra một tiếng rít chói tai, ngừng cách người kia cũng chừng hai mươi centimet.
"Qua đường phải nhìn xe trước chứ! Sao lại đột nhiên lao ra?" Trình Bác Diễn mở cửa xe bước xuống quát lên: "Đụng phải thì làm sao!"
Thấy người nọ mặc dù giống như hoảng sợ mà vô thức đưa tay lên cản, nhưng vẫn còn đứng, anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chờ người nọ bỏ đi rồi tiếp tục hành trình.
Nhưng một tình huống ngoài ý muốn lại xuất hiện không mà có điềm báo trước.
Trong một giây kia, người nọ đột nhiên ngã xuống đất.
Trình Bác Diễn sửng sốt đến ba giây sau mới phản ứng được.
Đầu tiên anh tự mình khẳng định chắc chắn không tông trúng người ngày, nên người này ngã xuống đất không phải vì bị tông trúng, dựa vào kinh nghiệm của mình, nếu bị hoảng đến ngất, cũng không phải trạng thái này, ngã xuống đất mà còn có thể che ngọn đèn tránh soi vào mặt.
Cho nên...
Từ nhỏ tới giờ!
Từ nhỏ tới giờ vậy mà có thể gặp được ăn vạ một lần!
"Chú em cứ tiếp tục." Trình Bác Diễn bỏ lại một câu, nhấn nút lưu camera hành trình ở trước xe, khóa đoạn hành trình đã được ghi lại.
Vừa mới dứt lời, người nọ từ dưới đất ngồi dậy, đưa tay che ánh sáng đèn xe chiếu vào vào mặt, nhìn về phía ghế lái: "Giọng anh trai nghe quen thật."
"Cậu..." Trình Bác Diễn nhìn lướt qua khuôn mặt người nọ, xém chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "Triển Hồng Đồ"
Hôm nay Hạng Tây có chút xui xẻo, ra ngoài đi loanh quanh một vòng còn chưa kiếm được con mồi nào tốt, thì đụng phải đối thủ một mất một còn.
Không phải là kẻ thù một mất một còn của cậu, mà là của Bình thúc.
Dựa theo tiêu chuần của Hạng Tây, thực ra Bình thúc "làm ăn" cũng không được tính là khấm khá, cũng chỉ mới thoát khỏi đói nghèo trong giới lưu manh côn đồ, đời này không bị tóm cũng không bị người đánh chết, chỉ vùi mình trong khu Đại Oa mang theo mớ đàn em vô dụng làm tay sai uống trà, đánh bài, thu tiền trọ.
Cho dù người như vậy, cũng vẫn có lắm kẻ thù, dù sao làm ăn tốt hay không tốt thì cũng là làm ăn.
Người từ nhỏ lớn lên bên cạnh Bình thúc như Hạng Tây, ở trong mắt kẻ thù, trình độ quen mặt có cùng cấp độ với Bình thúc.
Và ngay tết, cậu bị người cầm gậy rượt chạy khắp ba con phố, hai phút trước vừa mới cắt đuôi được, định chạy đến chỗ hẹn với bọn Man Đầu và Đại Kiện, nhưng hai tên kia lại hẹn chín giờ mà không đến đúng giờ.
Giờ còn đang ở trên địa bàn của người khác, đám truy binh chắc chắn sẽ không về tay không, để đảm bảo an toàn của mình trước khi gặp bọn Man Đầu, cậu định tìm xe ăn vạ một chút, tạo ra ít hỗn loạn, để đối phương không có cơ hội ra tay.
Nhưng cậu không ngờ ăn vạ một chút lại có thể đụng phải xe Trình Bác Diễn.
Hạng Tây từ dưới đất bò dậy, có chút ngượng ngùng nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Trình Bác Diễn mà cười cười: "Sao lại là anh, bác sĩ Trình."
"À, là tôi đây, cậu định giảm 20% cho tôi sao?" Trình Bác Diễn xuống xe, quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Cậu thật đúng là chuyên nghiệp?"
"Em không phải...bố em..." Hạng Tây xoa xoa mũi, cúi đầu hắt lơi lên mặt đất một cái.
"Chuyện này làm sao có thể cho ông ấy biết, rất mất mặt." Hạng Tây bĩu môi, câu mất mặt này là cậu nói thật, cậu cảm thấy đi ăn vạ rất mất mặt, tuy rằng so với những chuyện cậu thường làm thì bản chất chẳng khác nhau là bao, nhưng nằm trên mặt đấy mà la khóc om xòm trông rất khó coi: "Em lên xe làm gì?"
"Đưa cậu về." Trình Bác Diễn đáp: "Không lạnh à?"
Hạng Tây nhìn anh, tên bác sĩ này thật tốt bụng, tuy rằng chuyện đưa cậu về nhà thật khó tin, còn chưa nói đến, có khi vừa nghe tới Triệu Gia Diêu hắn có thể sẽ cho cậu ít tiền.
Nhưng mà cậu vẫn còn ngồi trong xe...ít ra...tạm thời có thể đảm bảo an toàn, chút nữa mượn cớ xuống xe là được.
Vừa mới lên xe, còn chưa ngồi vững, Trình Bác Diễn đóng cửa xe lại cái "bịch", sau đó "rắc rắc" một tiếng, xe bị khóa lại.
"Anh làm gì vậy?" Hạng Tây sửng sốt, vỗ cửa xe hỏi.
"Cậu đoán xem." Trình Bác Diễn tựa vào cửa xe, nhàn nhã móc điện thoại ra khỏi túi.
"Bác sĩ Trình, anh..." Hạng Tây phản ứng rất mau, lập tức hiểu ra Trình Bác Diễn muốn làm gì, lập tức nóng nảy, vỗ vỗ cửa xe la lên: "Bác sĩ Trình! Anh! Anh Trình! Trình đại ca! Chú Trình!Chú làm vậy làm gì!"
"Cậu cảm thấy bố cậu thấy cậu như vậy sẽ vui vẻ? Cậu nói cậu 18 tuổi đúng không, có tay có chân, không khiếm khuyết, không đần độn..." Trình Bác Diễn chậm rãi ấn điện thoại, rồi đưa mắt nhìn cậu : "Còn trông rất lanh lợi..."
"Cảm ơn chú...à không, cảm ơn anh." Hạng Tây cười cười lấy lòng, tiếp tục đập cửa xe: "Anh thả em ra đi, anh báo cảnh sát em bị tóm, bố em làm sao bây giờ! Không ai đưa cơm cho ông cả!"
"Để mẹ cậu đưa." Trình Bác Diễn nói.
"Em không có mẹ!" Hạng Tây cất cao giọng la lên.
Động tác của Trình Bác Diễn ngừng lại, quay đầu nhìn cậu, không nói gì.
"Em chưa bao giờ thấy mẹ! Không biết bà ta ở đâu!" Hại Tây nói hai câu, cắn môi mấy cái, giọng nói nhỏ dần: "Không biết...Chắc là bỏ đi."
Trình Bác Diễn vẫn không nói gì, nhưng không tiếp tục gọi điện thoại, chỉ im lặng quan sát cậu.
"Em nói thật với anh đấy, hôm nay em không phải thực sự nằm vạ đâu, em bị chủ nợ đuổi theo, bốn năm người rượt theo em, nếu em không nghĩ cách, bọn họ nhất định đánh đánh chết em..." Hạng Tây ngẩng đầu nhìn lướt qua phía đầu đường bên kia rồi đột nhiên ở trong xe bật người một cái, chỉ vào góc đường bên phải trước mặt, chộp cửa xe la lên: "Là bọn họ! Thấy không! Là bọn họ! Đuổi tới rồi!"
Trình Bác Diễn nhíu mày, nhìn theo hướng cậu chỉ, quả thật thấy bốn người, đang đứng ở đầu đừng nhìn đông nhìn tây, trong đó có hai người tay cầm gậy gộc gì đó.
"Em không lừa anh." Hạng Tây nằm trên băng ghế sau: "Anh, em thật sự không đùa đâu."
Đang muốn nói tiếp, điện thoại di động lại vang lên, Hạng Tấy rút ra nhìn qua, là Man Đầu.
"Bọn mày đừng tới đây!" cậu lập tức nhận điện thoại: "Đừng tới, ở siêu thị Đông Lâm chờ tao là được, tao đụng phải thằng Mặt-Lừa.... Không sao...Chút nữa tao qua tìm bọn mày."
Trình Bác Diễn thấy cậu trai Triển Hồng Đồ này còn rất phân liệt, giọng điệu nói chuyện với mình khác xa với lúc gọi điện thoại, giống như biến thành người khác vậy.
"Bạn cậu muốn tới đây?" Anh hỏi.
"Không thể để bọn họ đến, tới mà chạy không kịp là xong đời." Triển Hồng Đồ hãy còn nằm trên ghế sau: "Anh, bác sĩ Trình, để em nằm một chút rồi đi, bọn nó đi em đi liền."
Trình Bác Diễn kéo áo, lúc này gió thổi càng mạnh hơn, anh mở cửa lên xe, khởi động xe: "Siêu thị Đông Lâm ở đâu?"
"Anh chạy qua bên kia kìa, 10', đường Nam, trong đó bán bánh tro ăn ngon lắm." Sau khi lái xe đi, Triển Hồng Đồ ngồi dậy: "Để em mời anh ăn bánh tro nha."
"Không cần, cậu tiết kiệm chút đi." Trình Bác Diễn nhìn cậu qua kính chiếu hậu: "Cái chân kia của cậu, vừa mới dỡ thạch cao à, chạy như thế một xíu nữa là có thể phải nối lại toàn bộ đấy."
Triển Hồng Đồ cười ha ha mấy tiếng không đáp lại.
Siêu thị Đông Lâm quả thật không lớn lắm, nằm chen chúc giữa các cửa hàng khác, mỗi khi đi đến nhà bà nội anh luôn đi ngang qua nơi này, cho đến bây giờ anh cũng không để ý trên đường này còn có một siêu thị nhỏ.
Triển Hồng Đồ xuống xe, đóng cửa xe vọt tới trước mặt anh cúi chào: "Anh, cảm ơn."
Trình Bác Diễn không nói gì, thở dài phất phất tay.
Có hai người đứng bên cạnh cửa siêu thị, một người trong số đó thấy Triển Hồng Đồ xuống xe liền lập tức chạy qua.
Triển Hồng Đồ và mấy đứa bạn kia của cậu, tổ hợp thành một đám loai choai bất lương thường gặp trong khu Phố-cũ, Trình Bác Diễn hiếm khi có lúc lại nâng mắt lên nhìn được một chút.
Vòng đầu xe lái đến nhà bà nội, anh mở nhạc trong xe lên, vặn âm thanh thật lớn.
Cha anh vẫn luôn lo lắng chuyện bà nội ở đây một mình, muốn mua cho bà nội một căn hộ ở quận Trung, nhưng bà không chịu dời, bảo là ở đấy suốt đời, dời đi sẽ chết luôn.
Cũng may nhà ông chú ở tòa lầu bên cạnh, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.