Đôi Đũa Lệch

Chương 42


trước sau

"Đi nơi nào ăn vậy?" Hạng Tây dựa vào cửa kính xe hỏi một câu.

"Hỏi tôi?" Trình Bác Diễn cười cười: "Không phải em mời tôi ăn cơm hả?"

"Anh đột nhiên tập kích như vậy..." Hạng Tây nhỏ giọng than một câu, nếu không phải do không có nơi cất tiền, cậu mỗi ngày đều phải mang tiền của mình theo bên người, thì lúc này ngay cả tiền mời khách cũng không có: "Anh chọn chỗ đi."

"Đi ăn thịt nướng đi." Trình Bác Diễn suy nghĩ rồi nói: "Trước tôi có thử ở một quán cũng không tệ lắm, cách đây cũng không xa."

"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu.

Trình Bác Diễn không nói nữa, lúc này là thời gian tan tầm, trên đường có chút kẹt xe, anh lái xe đi được một chút lại dừng, mắt vẫn luôn nhìn về phía trước.

Hạng Tây tựa vào ghế xe nhìn ra bên ngoài, nhìn một lát thấy nhàm chán, lại quay đầu nhìn Trình Bác Diễn.


Nhìn một bên mặt, Trình Bác Diễn có chút lạnh lùng, rất có cảm giác xa cách với người khác, nhưng cười rộ lên thì lại rất dịu dàng, Hạng Tây vẫn là thích nhìn anh cười.

"Muốn nghe nhạc không?" Trình Bác Diễn đột nhiên quay đầu hỏi.

Hạng Tây nhanh chóng quay mặt đi, cúi đầu móc máy ảnh trong túi ra nghịch, một lát sau mới nhớ trả lời: "Nghe radio một chút đi."

Trình Bác Diễn mở radio lên, đài điều tiết giao thông: "Cái máy ảnh đó, bản hướng dẫn ném mất rồi, nhưng mà hôm qua tôi có tra kiểu hình một tí, có vẽ sơ đồ cho em."

Hạng Tây vốn đang định nói bản hướng dẫn chưa ném thì có khi cậu xem cũng không hiểu, vừa nghe Trình Bác Diễn nói đến sơ đồ, nhất thời ngẩn người, trong lòng ấm áp.

"Anh còn biết vẽ nữa hả?" Cậu hỏi.

"Không biết, chỉ vẽ... đại khái thôi." Trình Bác Diễn cười nói: "Tôi biết vẽ xương."


"...Chắc anh vẽ máy ảnh thành khung xương phải không?" Hạng Tây nói.

"Em hẳn là có thể xem hiểu, một lát cho em xem thử." Trình Bác Diễn cười cười: "Hiểu rõ thao tác rồi, còn mấy cái khác thì phải dựa vào cảm giác."

"Em sợ làm hư mất." Hạng Tây cầm máy ảnh chĩa về phía trước: "Cái nào là công tắc vậy?"

"Bên trái, chỗ viết on với off đó, nhấn vào là được." Trình Bác Diễn chỉ chỉ: "Chỗ đối diện, bên phải là nút chụp, vẽ hình máy ảnh đó."

"Cái gì mà o với o phu chứ*?" Hạng Tây nhìn máy ảnh, tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng bên trái có một chỗ có thể nhấn được, cậu nhẹ nhàng nhấn một cái, màn hình máy ảnh sáng lên, cậu búng tay cái tách: "Mở được rồi!"

(*): On vs off mà ẻm không biết tiếng Anh nên nghe thành  哦 với 哦夫, mình edit theo cách đọc của ẻm chứ không theo nghĩa của chữ, chữ 哦 là ồ, à, ờ (chữ nga theo QT ấy) còn 夫 có thể là hiểu là chồng hoặc công nhân.


Cậu giơ máy ảnh lên, nhắm vào một mảng đèn xe màu đỏ phía trước, ổn định ngón tay, thử ấn vào nút chụp.

Máy ảnh vang lên tiếng tanh tách.

"Chụp được rồi!" Hạng Tây có chút hưng phấn: "Làm sao để xem đây?"

"Bên cạnh màn hình có một cái nút có hình tam giác như nút play vậy, ấn vào là hiện ra." Trình Bác Diễn nói.

"Ai da." Hạng Tây ấn vào nút xem lại, xem hình mình vừa chụp được mà vui vẻ: "Cái gì vậy nè..."

"Tôi xem xem." Phía trước vừa lúc đến đèn đỏ, Trình Bác Diễn dừng xe quay đầu qua: "Thế nào?"

"Không được tốt lắm." Hạng Tây giơ máy ảnh lên trước mặt anh, ngượng ngùng cười: "Tấm này lộn xộn quá."

Trình Bác Diễn nhìn thoáng qua, bên trong hình là một mảng màu đỏ, ở gần có thể thấy rõ là ánh sáng đèn xe phanh gấp, xa xa là vầng sáng màu đỏ mơ hồ: "Rất tốt mà."
"...Anh có phải quá giả tạo rồi không?" Hạng Tây chậc một tiếng.

"Có chút cảm giác như trời sinh vậy." Trình Bác Diễn cười cười: "Tấm này thật sự rất tốt, bản năng bắt giữ cảm xúc."

"Phải không?" Hạng Tây gãi đầu.

"Còn ảnh chụp khác không?" Trình Bác Diễn nói: "Em bấm về sau đi."

"À." Hạng Tây thử nhấn hai cái: "Không có..."

"Không có hửm?" Trình Bác Diễn cười cười: "Không ngờ xóa sạch sẽ như vậy, còn không để lại chút ảnh hương diễm nào*."

(*) Nguyên văn: 艳照: ảnh nude, hình nóng - thấy dịch ra luôn thì hơi thô :))))

"Ảnh hương diễm của ai?" Hạng Tây vui vẻ, một bên cầm máy ảnh chĩa ra ngoài cửa sổ một bên hỏi một câu.

"Tống Nhất với Lâm Hách." Trình Bác Diễn nói. (Chọn bạn mà chơi nhe mn :)))

Hạng Tây quay đầu lại, tuy rằng trước đây cũng có suy đoán về mối quan hệ của hai người này, nhưng khi nghe Trình Bác Diễn trực tiếp nói ra như vậy, cậu vẫn sững sờ: "Hai người bọn họ... là quan hệ gì vậy?"
"Người yêu đó." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.

"A..." Hạng Tây lên tiếng: "Ồ."

"Như thế nào?" Trình Bác Diễn nối đuôi theo xe trước mặt, rẽ trái vào đường ít người, tốc độ xe tăng nhanh lên.

"Không có gì, chỉ là... hai người họ..." Hạng Tây không biết chính mình muốn nói cái gì, nói một nửa thì dừng lại.

"Ở bên nhau rất nhiều năm rồi, hai năm sau khi tốt nghiệp đại học." Trình Bác Diễn suy nghĩ rồi đột nhiên cười: "Biết hai người họ làm sao quen nhau không?"

"Quen nhau như thế nào?" Hạng Tây có chút tò mò quay đầu.

"Tống Nhất chạy mô tô, chạy qua đầu xe của Lâm Hách, thì quẹt vào, sau đó thì đánh nhau luôn." Trình Bác Diễn vừa vui vẻ vừa nói: "Hồi đó, tính khí cả hai người đều không tốt lành gì."

"A?" Hạng Tây nhất thời có hứng thú, một chân vắt chéo lên ghế*, xoay người nhìn Trình Bác Diễn: "Ai đánh thắng?"
(*)Nguyên văn : 一条腿盘到了座上, mình không tưởng tượng ra được chân vắt chéo lên ghế là kiểu gì????

"Vốn là Lâm Hách thắng, tốt xấu gì cũng trong đội bóng rổ của trường*, nhưng cuối cùng lại để Tống Nhất đánh một trận." Trình Bác Diễn nói: "Lúc đánh được một nửa thì Tống Nhất
nhảy lên xe cậu ấy, đóng cửa xe lại không chịu xuống, cậu ấy muốn kéo Tống Nhất ra, kết quả lại để người ta kéo đầu vào trong xe..."

Hạng Tây ngẩn người, tiếp đó thì cười không ngừng, cười một lúc lâu còn chưa đã.

"Sau này cậu ấy tổng kết lại, dừng xe phải làm ba chuyện, đóng cửa sổ, tắt xe, rút chìa khóa." Trình Bác Diễn cười nói.

Vốn Hạng Tây cảm thấy việc đàn ông thích đàn ông này rất ảo diệu, trừ Trình Bác Diễn ra, thì đặt lên người nào cũng thấy kỳ cục.
Nhưng hiện tại, sau khi vui vẻ một trận xong, cậu đột nhiên cảm thấy cũng không có gì, tựa lưng vào ghế ngồi cúi đầu nhìn máy ảnh, có vẻ như cũng không tệ lắm.

Trình Bác Diễn, Tống Nhất, Lâm Hách, đều là người rất tốt, giống như những người bình thường sống một cuộc sống bình thường khác, thích đàn ông, hay thích phụ nữ, cũng không ảnh hưởng gì.

Đương nhiên biếи ŧɦái như Đàm Tiểu Khang là ngoại lệ!

Biếи ŧɦái!

Mẹ nó sờ mó!

Tôi chính là cái loại biếи ŧɦái mà cậu nói.

Những lời của Trình Bác Diễn đột nhiên lóe lên trong đầu cậu.

Hạng Tây ở trong lòng bĩu môi một cái, thực ra Trình Bác Diễn còn quá đáng hơn, còn mẹ nó hôn cậu...

Cậu vậy mà không nổi giận, cũng không phân Trình Bác Diễn vào loại biếи ŧɦái.

Cho nên nói, cái thứ điểm mấu chốt này quá tùy tâm sở dục rồi.
"Là quán này." Trình Bác Diễn ở bên cạnh nói một câu.

"À." Hạng Tây đang thất thần, nghe lời này lập tức đưa tay mở cửa chuẩn bị xuống xe.

"Này!" Trình Bác Diễn kéo cậu một phen: "Em làm gì đó?"

Hạng Tây lúc này mới phản ứng lại là xe còn chưa dừng, Trình Bác Diễn còn đang tìm chỗ đỗ xe, cậu gõ gõ cửa xe: "Em xuống chiếm chỗ cho anh."

"Không cần, phía trước vừa có xe rời đi." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, chạy xe đến vị trí đỗ xe phía trước: "Em đang ngủ sao?"

"Không có, em mà ngủ rồi thì anh có gọi Hạng Tây đuôi em đang cháy kìa thì em cũng không nhúc nhích đâu." Hạng Tây đem máy ảnh còn đang ôm trong ngực bỏ vào trong túi, nhảy xuống xe.

"Mọc ở đâu vậy? Sao tôi chưa thấy qua?" Trình Bác Diễn nói rồi cũng xuống xe.

"...Không phải anh nói lúc giải phẫu không mù đều xem rồi sao!*" Hạng Tây nhìn không được gào lên.
(*)Nguyên văn: 你不说你手术的时候不瞎看么!

"Trước khi phẫu thuật tôi có xem rồi." Trình Bác Diễn rất bình tĩnh nói.

Hạng Tây cảm thấy cuộc đối thoại này không thể tiếp tục được nữa, xoay người đi vào quán thịt nướng.

Thực ra, hai người đến ăn buffet thịt nướng để qua cơn ghiền thôi, sức ăn của Hạng Tây ở mức trung bình, còn Trình Bác Diễn ăn có chút thịt cũng chú ý một hồi, cài gì mà thịt đỏ thịt trắng dinh dưỡng hay không dinh dưỡng.

Hạng Tây vì có thể ăn được nhiều hơn, nước cũng không uống, đến cuối ăn cũng không bao nhiêu, nếu không phải là mời Trình Bác Diễn, cậu thật đúng là rất đau lòng hơn một trăm đồng kia.

Cậu biết cá hồi rất đắt, cho nêm cầm đĩa đi lấy mấy lần, nhưng chị gái cắt cá chỉ cho cậu hai phần rồi không cho nữa, còn Trình Bác Diễn đi ba lần, chị ta đều cắt cho anh, còn đặc biệt nhiệt tình giới thiệu cá hồi nửa ngày.
"Vì sao lại như vậy chứ?" Hạng Tây khó chịu ngồi trên ghế, sau khi không còn cá hồi nữa cậu ăn mấy loại thịt khác cũng không ít: "Có phải nhìn em giống như đi ăn chực không?"

"Không phải." Trình Bác Diễn uống một ngụm nước: "Là vì tôi đẹp trai."

"Mặt anh so với đóng cá đó còn dày hơn... Nhưng mà hương vị ở đây rất ngon, em thích ăn thịt bò cắt lát." Hạng Tây cười nói, tựa lưng vào ghế ngồi sờ sờ bụng: "Anh tin không, đây là lần đầu em ăn buffet."

"Tin." Trình Bác Diễn gật đầu: "Ăn vui vẻ không?*"

"Vui vẻ." Hạng Tây nói: "Anh thì sao? Em thấy anh ăn không bao nhiêu."

"Rất nhiều rồi, ăn đủ rồi." Trình Bác Diễn cười cười: "Đây là lân đầu tiên em chính thức mời khách, thực ra có ăn cháo đậu anh cũng có thể ăn vui vẻ."

(*): Mấy chỗ mình để vui vẻ đều là 舒服: thoải mái, mà ăn thoải mái không? Mình thấy hơi kỳ, các bạn có recommend nào thì cmt giúp mình nhe

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện