Thời điểm Hạng Tây trở về phòng trọ, Lưu Viễn Bình đang ngồi xổm bên cạnh cửa hút thuốc, nhìn thấy cậu đi lên thì lập tức đứng dậy: "A, cậu về rồi."
Trong hành lang không có đèn, Trình Bác Diễn đưa Hạng Tây trở về, dọc đường hai người đều không nói gì, Hạng Tây vẫn đang cân nhắc những lời cuối cùng kia của Trình Bác Diễn, còn đang cân nhắc đến mơ màng, thì bị âm thanh thình lình này dọa hoảng.
"Đệch." Cậu lui lại hai bước: "Cậu sao lại ở bên ngoài làm gì?"
"Cãi nhau, bị đuổi ra ngoài." Lưu Viễn Bình cười ha ha.
"Hai người mà còn cãi nhau á?" Hạng Tây do dự một chút, mở cửa phòng ra: "Qua đây ngồi một lát không?"
Lưu Viễn Bình vào phòng cậu, đưa cho cậu một điếu thuốc: "Aizz, qua khoảng nửa giờ nữa có thể cho tôi vào rồi."
"Cậu ngồi ở cửa bao lâu rồi?" Hạng Tây ngậm điếu thuốc châm lửa.
"Hai tiếng rưỡi." Lưu Viễn Bình ngồi lên giường dựa vào tường: "Thường là khoảng ba giờ."
"Nhìn hai người bình thường còn tốt đến mức chắc cả lên lớp còn ngồi chung với nhau mà." Hạng Tây để túi máy ảnh lên gối đầu, còn ba lô thì nhét vào tủ: "Vậy mà còn có thể cãi nhau sao?"
"Càng tốt càng ầm ĩ, càng quen thuộc càng cãi vã." Giữa khói thuốc, vẻ mặt Lưu Viễn Bình như thấu rõ mọi chuyện.
Hạng Tây không nói gì, cậu cảm thấy những lời này có chút đạo lý, nhưng lại không có lý hoàn toàn, cậu cảm thấy cậu cùng Trình Bác Diễn đều rất quen thuộc, nhưng chưa hề một lần cãi nhau...
Đương nhiên, người như Trình Bác Diễn thì có muốn ầm ĩ cũng không thể ầm ĩ nổi, bị lừa giả tai nạn đến một lời cũng không thèm nói đã trực tiếp báo nguy, cậu lại càng không thể ầm ĩ, đừng nói cậu cãi nhau với Trình Bác Diễn, chỉ cần Trình Bác Diễn vài ngày không liên lạc với cậu, cậu đã lo lắng về sau sẽ mất đi người bạn này.
Nghĩ đến Trình Bác Diễn, cậu lại nghĩ đến mấy câu kia.
Cứ giống như trước đây là được.
Trước đây là như thế nào?
Hiện tại thì như thế nào đây...
"A?" Lưu Viễn Bình nhìn thấy túi máy ảnh trên gối đầu: "Chơi máy ảnh hả?"
"...Ừ, mượn của bạn." Hạng Tây cầm lấy máy ảnh.
"Tôi xem thử được không?" Lưu Viễn Bình hỏi.
"Xem đi." Hạng Tây cười cười.
Lưu Viễn Bình tựa như hiểu rất rõ về máy ảnh, cầm máy ảnh ra liền nhíu mày: "60d, máy này không tồi nha, bạn cậu rộng rãi thật, tôi nếu có một cái 60d thì không cho người khác mượn đâu."
"Đắt lắm hả?" Hạng Tây thử hỏi một câu.
"Chỉ máy đơn thôi cũng đến mấy ngàn rồi." Lưu Viễn Bình nhìn vào máy ảnh trong túi: "Cái ống kính kép này thế nào cũng phải đến một vạn." (khoảng 35.000.000VND)
"Đệch!" Hạng Tây giật mình, nhanh chóng cầm máy ảnh trên tay cậu ta lại: "Cậu đừng chơi nữa!"
Lưu Viễn Bình nở nụ cười: "Cậu thật sự là... Cậu không biết máy này bao nhiêu tiền hả?"
"Không biết, chỉ cảm thấy là rất cao cấp." Hạng Tây thật là không nghĩ tới Trình Bác Diễn sẽ cho cậu mượn máy ảnh đắt như vậy về "chơi": "Tôi mà biết đắt như vậy nhất định sẽ không lấy rồi."
"Tốt rồi, cậu mày mò đi rồi sẽ biết phân biệt, sau này mấy cái máy ảnh số khác cũng không muốn chạm vào." Lưu Viễn Bình cười nói: "Mấy thứ này chỉ có thể càng cao chứ không thể càng thấp, càng chơi thì càng đốt tiền."
Hạng Tây muốn nói tôi ngay cả máy ảnh số đều chưa từng đụng qua.
Cửa ở phòng cách vách đã mở ra, một túi rác từ trong phòng bị ném ra ngoài cửa.
"Aizz, tôi về đây." Lưu Viễn Bình từ trên giường nhảy xuống, vỗ vỗ vai Hạng Tây: "Hôm nào lấy cái máy ảnh này chụp cho tôi và Triệu Đồng một bộ hoành tráng nha."
"...Được rồi." Hạng Tây thật không đủ tự tin, hiện tại, cái máy này cậu ngoại trừ biết khởi động máy như thế nào, nhấn nút chụp ra sao, còn lại cái gì cũng không biết, còn hoành tráng cái gì chứ.
Bên kia Lưu Viễn Bình đóng cửa lại, Hạng Tây cũng đi qua đem cửa phòng mình đóng lại.
Khoanh chân ngồi trên giường đối diện với máy ảnh lại nghĩ đến những lời nói của Trình Bác Diễn, nhưng mà suy nghĩ chưa được bao lâu, toàn bộ lực chú ý của cậu đã đặt hết lên máy ảnh.
Máy ảnh này trâu như vậy! Lại còn có đến cả mấy cái ống kính! Vượt qua luôn cái ống đồng kia của Phương Dần rồi!
Đã cầm cái máy ảnh như vậy rồi mà còn không học cho tốt thì đến bấm nút chụp thôi cũng thấy ngại!
Nếu Trình Bác Diễn đã nói không cần nghĩ, cứ giống như trước đây là được thì cứ như trước đây đi, dù sao nghĩ cũng không nghĩ rõ được...
Nhiều nút như vậy là để làm gì hả?
Hạng Tây cầm bản hướng dẫn Trình Bác Diễn cho ra, nằm sấp trên giường, đối chiếu từng cái với máy ảnh xem một lần, sau đó cầm máy ảnh ngắm vào tường trong phòng, ngăn tủ, đèn rồi chụp mấy tấm, lại thử đổi ống kính khác chụp, so sánh xem mấy tấm ảnh khác nhau chỗ nào.
Di động vang lên, Hạng Tây cẩn thận đem máy ảnh đang ôm trong lòng để lên giường, sau đó mới móc điện thoại trong túi ra, là Phương Dần.
Cậu vừa nhớ đến chuyện cậu còn chưa nói với Phương Dần là cậu không chụp nữa, nên có chút ngại ngùng nhận điện thoại.
"Tiểu Triển?" Thanh âm Phương Dần truyền tới.
"Tôi quên gọi điện thoại cho anh." Hạng Tây dựa vào tường: "Ảnh trên blog anh cái gì tôi cũng xem hết rồi..."
"Có suy nghĩ gì không?" Phương Dần hỏi.
"Có, rất nhiều." Hạng Tây nghĩ nghĩ: "Nhiều lắm, cho nên... tôi không muốn chụp nữa."
Phương Dần im lặng một lát mới nói: "Lúc tôi để cậu đi xem cũng cảm thấy cậu sẽ nói như vậy."
"Ngại quá, nếu muốn lấy lại tiền gì đó..." Hạng Tây theo bản năng nâng tay kéo cửa tủ ra, mò đến ba lô của mình.
"Không, không, không, không cần đưa lại, không đến mức đó." Phương Dần cười cười: "Không muốn chụp thì... trước không chụp đi, nhưng ảnh chụp tôi sẽ lưu lại, cậu không ngại chứ?"
"Lưu lại làm gì?" Hạng Tây hỏi.
"Chung quy thì cũng là tâm huyết lâu như vậy, nếu có một ngày cậu có suy nghĩ gì mới, hoặc là... Nếu tôi đổi một góc độ khác mà nói, có lẽ còn có thể chọn lựa phù hợp?" Phương Dần nói: "Cậu rất ăn ảnh, chúng ta sau này còn có thể hợp tác với nhau."
"Vậy anh giữ đi." Hạng Tây cười cười: "Mặc kệ nói như thế nào, vẫn muốn cảm ơn anh, phòng ở của tôi đều là anh thuê cho."
"Cũng không bao nhiêu tiền, tôi cũng không phải không thu được gì, tuy rằng thật sự rất tiếc nuối, vô cùng tiếc nuối." Phương Dần cười nói: "Cậu về sau nếu có chuyện gì thì có thể tìm tôi, có thể giúp tôi sẽ giúp."
"A, có! Có, có, có, hiện tại có đó." Hạng Tây nhanh chóng nói, nhào vào trên giường nằm sấp trước máy ảnh: "Tôi hỏi anh, anh nói cho tôi nghe một chút, khẩu độ dùng như thế nào?"
"Khẩu độ?" Phương Dần ngẩn người.
"Là khẩu độ trên máy ảnh á, làm sao điều chỉnh? Điều chỉnh dùng để làm gì?" Hạng Tây hỏi.
"Cái này vài câu thì không thể nói rõ, khẩu độ là cái kiểm soát kích thước lỗ của ống kính và điều chỉnh lượng ánh sáng đầu vào, ví dụ, nếu cậu muốn chụp độ sâu trường ảnh thì dùng lớn ..." Phương Dần thử giải thích cho cậu.
"Nghe không hiểu, cái gì là độ sâu trường ảnh?" Hạng Tây có chút mê mang. (editor chết não :"Độ sâu trường ảnh ấy, nói như vậy đi, chính là cậu xem một tấm ảnh, có thể nhìn ra được từng lớp, từ gần đến xa đều có thể nhìn ra, gần thì rõ ràng, xa thì mơ hồ, đó chính là độ sâu trường ảnh."
"A, hình như hiểu rồi, vậy anh nói rõ cái khẩu độ là gì cho tôi đi" Hạng Tây điểm nhẹ vào máy ảnh.
"Khẩu độ lớn, thì ảnh sáng, còn khẩu độ nhỏ, ảnh sẽ tối." Phương Dần dùng cái đơn giản nhất miêu tả: "Kết hợp với tốc độ màn trập, chụp nhiều tấm là biết, cậu nếu thật sự muốn học, có thời gian có thể đến phòng làm việc của tôi... Sao đột nhiên lại hỏi đến cái này?"
"Bạn tôi cho tôi mượn máy ảnh chơi, tôi đang nghiên cứu." Hạng Tây cười cười.
"Cậu chơi thì lấy máy ảnh số chơi trước, trực tiếp dùng luôn DSLR*?" Phương Dần cười nói: "Là bác sĩ Trình sao?"
(*): Chú thích cuối chương, giờ thì cuối P1 :)))
Hạng Tây ngừng một chút: "Anh biết bác sĩ Trình?"
"A." Phương Dần cũng ngừng một chút: "Cậu ấy..."
"Anh ấy đi tìm anh? Anh ấy đi tìm anh phải không?" Hạng Tây ngồi dậy truy theo một câu.
"Cậu không biết?" Phương Dần có chút ngoài ý muốn, nhanh chóng giải thích: "Như vầy, là đụng trúng, ở bệnh viện... Tôi đi bệnh viện gặp được."
"Để tôi đi xem ảnh chụp là anh ấy nói sao?" Hạng Tây không nghĩ đến Trình Bác Diễn từng liên hệ với Phương Dần.
"Cậu ấy không nói thẳng, thế nhưng chúng tôi... hàn huyên một chút." Phương Dần nghĩ nghĩ: "Cậu ấy nhìn nhận vấn đề từ góc độ bạn bè, còn tôi là từ góc độ hợp tác, tôi cảm thấy lời của cậu ấy rất có lý."
"Tôi biết rồi." Hạng Tây nhẹ giọng nói.
"Tôi không biết là cậu ấy không nói với cậu, nhưng mà, người bạn này của cậu là người bạn rất chí cốt." Phương Dần nói: "Cậu đừng để ý chuyện cậu ấy không nói với cậu."
"Tôi không để ý." Hạng Tây nói.
Đúng vậy, cậu không để ý, cậu có gì mà để ý chứ?
Trình Bác Diễn lặng lẽ đi tìm Phương Dần, cậu đã biết Trình Bác Diễn có thể sẽ đoán được cái gì, nhưng không nghĩ đến anh không chỉ đoán được mà còn âm thầm làm những việc này.
Có người chịu giúp mình như vậy, có cái gì mà để ý?
Nếu thật muốn để ý, cũng chỉ có thể để ý chính mình không có khả năng làm điều tương tự cho Trình Bác Diễn.
Sau khi gác điện thoại, Hạng Tây đối diện với máy ảnh ngơ ngẩn hồi lâu.
Có tài cán gì đâu.
Mà Trình Bác Diễn có thể vì mày làm nhiều đến như vậy.
Cậu cầm máy ảnh, trở người đối diện với đèn trên nóc nhà, điều chỉnh khẩu độ với màn trập, chụp mấy tấm.
Thấy ánh sáng.
Tai nghe của Trình Bác Diễn kết nối với tai nghe trên máy chạy bộ, một thân mồ hôi, lâu rồi không chạy bộ, hôm nay khó được một ngày tan tầm coi như là đúng giờ, lại không có chuyện gì.
Chạy được khoảng một giờ, anh tắt máy chạy bộ, tập ta tay một hồi.
Gần một tuần nay, Hạng Tây mỗi ngày một cuộc điện thoại báo cáo lại những trải nghiệm tâm đắc việc dùng máy ảnh, còn nói với anh chỗ nào không hiểu, anh đều tra trên mạng rồi in ra, cuối tuần Hạng Tây sẽ đến đây lấy.
Sau ngày đó, Hạng Tây cơ bản đã khôi phục trạng thái bình thường, thấy anh mắt cũng sẽ không trốn tránh nữa, bộ dạng nói chuyện, làm việc không tự nhiên cuối cùng cũng biến mất.
Điều này làm cho anh nhẹ nhàng thở phào.
Anh cảm thấy ngày đó là mình quá xúc động, giống như Lâm Hách nói, cái gì cũng chưa biết rõ đã cắn miệng người ta.
Có điều theo như thái độ Hạng Tây đối với Đàm Tiểu Khang, thật ra anh đã chuẩn bị tốt sẽ bị Hạng Tây quăng ghế vào người, nhưng Hạng Tây chỉ chạy mất.
Lủi đi như khỉ vậy.
Anh không muốn dọa Hạng Tây nữa, hiện tại anh muốn làm gì, có lẽ Hạng Tây đều sẽ không cự tuyệt, anh biết rõ địa vị của mình trong lòng Hạng Tây.
Nhưng cũng bởi vì vậy, anh mới không tính toán tiếp tục ép tới.
Dù làm gì cũng đều phải rõ ràng, minh bạch, đó là thói quen của anh, bao gồm bản thân mình nghĩ cái gì, vì điều gì, là xúc động hay là thích, anh đều phải xác nhận từng cái từng cái một.
Cuối tuần, mới sáng sớm Hạng Tây đã đến, Trình Bác Diễn còn đang ngủ mê man trên giường, cậu ở ngoài ấn một chuỗi chuông cửa.
Trình Bác Diễn rời giường đi đến mở cửa, Hạng Tây đeo túi, trong tay cầm một túi mì một túi thức ăn: "Chào buổi sáng! Hôm qua cùng học nấu mì với Triệu Đồng, hôm nay nấu bữa sáng cho anh."
"Triệu Đồng là ai?" Trình Bác Diễn để cậu vào nhà, ngáp một cái.
"Bạn gái của Lưu Viễn Bình á." Hạng Tây đổi dép mang mì chạy vào phòng bếp để xuống, sau đó lại chạy đến lấy nước tiêu độc xoa tay: "Học sinh ở trường kế bên."
"Nấu mì gì vậy?" Trình Bác Diễn cười cười.
"Mì sốt trứng gà cà chua ớt xanh." Hạng Tây có chút đắc ý nói, đi qua phòng sách: "Thay quần rồi để ở đây hả?"
"Ừm." Trình Bác Diễn lên tiếng, nhìn Hạng Tây còn chưa đi đến phòng sách đã cầm quần kéo xuống, vừa nhảy vào trong vừa cởi ra, anh nhanh chóng xoay mặt đi.
"Anh còn ngủ nữa không?" Hạng Tây thay quần xong đi ra, Trình Bác Diễn đã trở về phòng ngủ, cửa khép hờ.
"Còn có thể ngủ được nữa sao." Trình Bác Diễn ở bên trong nói.
"Em đi nấu mì, anh muốn thêm..." Hạng Tây thuận tay đẩy cửa ra, còn chưa hỏi xong đã thấy Trình Bác Diễn đứng bên giường chuẩn bị thay quần áo, quần áo trên người đều đã cởi, đang nắm lấy qυầи ɭóŧ, cậu nhất thời sững sờ ở cửa, nửa ngày mới mở miệng phun ra câu hỏi hỏi cho xong: "Mấy cái trứng?"
"Hai."Trình Bác Diễn kéo qυầи ɭóŧ lên nhìn cậu một cái: "Em có nhiều lắm hả?"
"Đệch!" Hạng Tây lúc này mới phục hồi tinh thần, đóng cửa lại, đứng bên ngoài gào lên: "Em có tám cái! Đi đường còn phát ra tiếng đó!"
"Jingle bells,jingle bells,jingle all the way......" Trình Bác Diễn tiếp hát một câu.(*)
(*) Là vậy, anh bác sĩ chọc em mỗi người đờn ông thì có 2 trứng thôi chứ em có nhiều hơn hay sao mà hỏi, xong em nói mình có 8 cái lúc đi đường tụi nó đụng dô nhau phát ra tiếng luôn cơ, cái anh bác sĩ liên tưởng tới mấy quả cầu trang trí noel :)))
Hạng Tây không thèm nghe xem anh đang hát cái gì, cất bước đi vào phòng bếp.
Mấy ngày này cậu không dễ gì mới bình tĩnh được chút, lúc nhìn thấy Trình Bác Diễn cũng không có cảm giác không được tự nhiên nữa, hiện tại lại đột ngột nhìn thấy toàn thân trên dưới Trình Bác Diễn không sót gì, nhất thời lại có chút hoảng hốt.
Trình Bác Diễn nhìn cậu hai lần. (Lúc phẫu thuật)
Bây giờ cậu lấy về một lần.
Dáng người Trình Bác Diễn còn rất tốt, cơ bắp rắn chắc nhưng rất cân xứng thon dài...
Mày đệch mợ đang nghĩ tới cái quái gì vậy!
"Thêm cho tôi một quả trứng là được." Trình Bác Diễn từ phòng ngủ đi ra, đã mang quần áo xong: "Không được nát."
"Anh buổi sáng thức dậy đến qυầи ɭóŧ cũng phải đổi hả?" Hạng Tây thật sự không có cách nào hiểu được thói quen của Trình Bác Diễn.
"Làm sao? Tôi còn không chê
em một bộ quần áo lao động đến cả nửa tháng cũng chưa đổi đây." Trình Bác Diễn cười cười, vào phòng tắm.
"Đã đổi rồi được chưa!" Hạng Tây có chút không phục: "Em bởi vì không có đồ thay mới không đổi..."
"Trong tủ lạnh có trứng gà ta." Trình Bác Diễn đánh răng lại đi ra: "Cũng không biết là thật hay giả, em làm vài cái nếm thử xem."
"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, mở tủ lạnh cầm vài cái trứng ra.
Trình Bác Diễn đối với việc Hạng Tây nấu mì không ôm hy vọng gì, nhưng mà sau khi rửa mặt xong, anh vẫn tựa vào cửa bếp nhìn Hạng Tây bận rộn.
"Anh đừng xem, anh như vậy em dễ lo lắng lắm, lo lắng khẳng định hỏng việc." Hạng Tây một bên để mì vào một bên quay đầu nói một câu.
"Ừm." Trình Bác Diễn xoay người trở về phòng khách, ngồi vào trước máy tính, cầm mấy bản in về chụp ảnh lên xem, nội dung quá chuyên môn đã được anh chuyển thành ngôn ngữ đơn giản rõ ràng, Hạng Tây nếu có thể nhận mặt chữ, hẳn là có thể xem hiểu.
Thời điểm hai tô mì xào trứng cà chua ớt xanh được bưng ra, Trình Bác Diễn nhìn biểu tình của Hạng Tây liền biết mì này lại thất bại như mọi khi rồi.
"Không biết có phải là thiếu bước nào hay không, ăn vào không giống như của Triệu Đồng nấu." Hạng Tây đặt mì đến trước mặt anh, cau mày nói.
"Ngửi thấy rất thơm." Trình Bác Diễn trộn mì lên.
"Biết là anh khen em." Hạng Tây vui vẻ: "Cũng không biết là khuyết thiếu vị giác hay là vô tâm nữa."
"Há miệng mắc quai mà.(*)" Trình Bác Diễn cười cười.
(*)Ý là đã ăn của người ta thì khó mà nói ra điều sai trái của người ta được.
Ăn xong tô mì cũng không biết mì này có vị gì, Trình Bác Diễn cầm tô đi rửa, lúc đi ra thì Hạng Tây đang cầm máy ảnh ngồi trước máy tính nghịch.
"Trước dạy em làm sao để kết nối máy ảnh với máy tính đi." Hạng Tây nhìn anh: "Em có chụp mấy tấm, nhưng không biết lúc mở trên máy tính sẽ như thế nào."
"Ừ, có đem theo dây cap không?" Trình Bác Diễn đứng bên cạnh cậu: "Cũng dùng giống như USB vậy, như lúc em dùng điện thoại nghe nhạc ấy."
"Phải không?" Hạng Tây cắm dây cap vào: "Em còn nghĩ mấy thứ cao cấp này thì phải cần thao tác cao cấp nữa chứ."
Cậu theo hướng dẫn của Trình Bác Diễn tạo một cái thư mục trên máy tính.
"Đặt tên cho cái thư mục này đi, về sau ảnh chụp của em đều bỏ vào đây." Trình Bác Diễn nói.
Cậu cảm thấy đặt tên thư mục là một chuyện rất khó, không muốn quá bình thường, nhưng lại không nghĩ ra cái nào có trình độ, trừng màn hình nửa ngày, cuối cùng không hiểu sao lại nói một câu: "Phim nâng cao tinh thần...*"
(*) Tên thư mục phim xxx của anh bác sĩ.
Nói xong lập tức muốn tát mình một bạt tai, cậu nhỏ giọng mắng một tiếng: "A! Bị điên rồi..."
"Cũng được." Trình Bác Diễn cả mặt đứng đắn nói: "Nhưng mà để phòng ngừa lẫn lộn, của em phải gọi là phim số hai."
"Phim phim cái gì, phim phim phim phim cái gì..." Hạng Tây vỗ bàn phím: "Cứ gọi là ảnh chụp! Chữ phức tạp em cũng không đánh được!"
"Phim của Tiểu Tây Tây.*" Trình Bác Diễn nói.
(*) Nguyên văn: 小西西的小片片: Xiǎo xīxī de xiǎo piàn piàn: Tiểu Tây Tây đích tiểu phiến phiến, ý là đọc tiếng Trung câu này kewt xỉu :)))
"Aizz, anh một bác sĩ cứu người có thể đứng đắn một chút được không?" Hạng Tây xoay mặt nhìn anh.
Trình Bác Diễn không nói gì, cười nửa ngày, chỉ vào màn hình nói: "Ảnh chụp của Hạng Tây, đánh chữ đi, biết đánh không?"
"Biết, chỉ là chậm một chút thôi." Hạng Tây cúi đầu nhìn bàn phím chằm chằm, cũng lười nhiều lời với Trình Bác Diễn: "Em trước đây lúc chơi game cũng thỉnh thoảng có gõ một hai chữ."
"Gõ chữ gì?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Nói ra sẽ bị anh kéo đầu vào cửa xe đánh." Hạng Tây nói.
Cậu chơi game đều là chơi chung với Man Đầu, rất ít nói chuyện với người khác, nếu có gõ chữ thì ngoài thêm đội linh tinh ra, tất cả đều là chửi người, đệch, mọe nó, ngu ngục, mấy chữ kiểu này cậu đánh rất thành thạo.
Ảnh chụp của Hạng Tây.
Cậu dùng hai ngón trỏ gõ chữ ra.
Sau đó lại theo hướng dẫn của Trình Bác Diễn mà chuyển ảnh từ trong máy ảnh lưu vào trong thư mục.
"Mấy ảnh chụp này em có thể phân ra theo loại, để dễ tìm, như là theo thời gian, theo nội dung, hoặc là chia theo hài lòng với không hài lòng gì đó." Trình Bác Diễn nói.
"Vậy phiền quá, cứ bỏ vào là được rồi." Hạng Tây vốn còn không nghĩ đến làm một việc tỉ mỉ đến như vậy, cũng chỉ có bác sĩ như Trình Bác Diễn này mới có thể cẩn thận như vậy thôi.
"Vậy sau này lại nói." Trình Bác Diễn cầm chuột trong tay cậu qua mở ảnh chụp ra: "Tôi xem ảnh chụp trước xem."
Tấm ảnh thứ nhất là một mảng trắng.
"Ai da, đây là chụp đèn, em quên xóa." Hạng Tây có chút ngượng ngùng: "Mấy cái khác chụp không tốt em đều xóa rồi."
Trình Bác Diễn không nói gì, bấm đến ảnh tiếp theo.
Khi tấm ảnh xuất hiện trên màn hình, ngón tay đang muốn bấm mở tấm hình tiếp theo của Trình Bác Diễn dừng lại.
Ảnh chụp cửa sổ, cửa sổ rất cũ cũng không sạch sẽ, hai bên còn treo rèm cửa sờn rách không nhìn ra màu sắc.
Ánh sáng mặt trời từ rèm cửa xuyên vào, bởi vì song cửa sổ mà bị phân thành từng mảnh, rơi lộn xộn xuống sàn nhà.
Bố cục không ổn, ở các góc vẫn có thể thấy được cửa nhà vệ sinh, bàn bám đầy bụi, còn có quần quăng ở cuối giường, thêm cả tường bị thấm nước, nhưng ánh nắng vàng rực rỡ ở giữa vẫn rất bắt mắt.
"Tấm này rất tốt." Trình Bác Diễn nói.
"Em cũng thấy vậy." Hạng Tây vốn rất hồi hộp chờ đánh giá của Trình Bác Diễn, vừa nghe lời này lập tức nở nụ cười, trong thanh âm mang theo đắc ý: "Nhưng mà em chụp chắc là phải đến năm mười lần, chụp đến vài ngày lận, buổi chiều nắng sẽ chiếu vào phòng, chiều nào tan tầm em cũng gấp gáp chạy về trốn trên giường chụp một lát, tấm này là chụp vào buổi chiều được nghỉ, ánh sáng dồi dào lắm luôn."
"Chỉ cần cắt phần xung quanh đi là được rồi." Ngón tay Trình Bác Diễn vẽ một vòng trên màn hình máy tính.
"Làm sao cắt được?" Hạng Tây nhìn anh: "Lúc đầu em còn chú ý không chụp dính mấy cái kế bên, nhưng sau thì quên mất."
"Tôi làm giúp em." Trình Bác Diễn nhìn ảnh chụp: "Bức này có tên không?"
"Tên?" Hạng Tây dựa vào lưng ghế suy nghĩ, cười nói: "Buổi chiều tỉnh dậy, mở mắt ra, tôi thấy được ánh sáng... Cái này có tính là tên không?"
"...Còn biết rút ra điểm chính, vậy tên này đi." Trình Bác Diễn gật gật đầu, mở tấm ảnh tiếp theo ra.
Tấm này có lẽ là đứng dưới tàng cây ngửa đầu giơ máy ảnh lên chụp, lá cây rất rậm rạp, cả tấm hình đều là ám sắc, ánh sáng từ khe hở giữa lá cây xuyên qua, lóe ra một tia sáng.
"Tấm này thì tên là... Mưa lớn qua đi, lá vẫn xám màu, thế nhưng tôi thấy được ánh sáng." Tay Hạng Tây ở trên bàn búng kêu cái tách: "Thế nào?"
"Được." Trình Bác Diễn nói: "Rất hay."
Mấy tấm sau đều là cảnh hoàng hôn, hẳn là được chụp khi tan tầm, đều là những vết lốm đốm, vết lốm đốm trên tường, vết lốm đốm dưới đất, còn có vết lốm đốm trên chân Hạng Tây.
"Tấm này đừng xem." Hạng Tây ngượng ngùng chọc chọc tay cầm chuột của Trình Bác Diễn: "Tấm này là em định chụp sẹo trên chân thôi."
"Trên chân tôi có sẹo, nhưng tôi thấy được ánh sáng?" Trình Bác Diễn cười hỏi.
"Không." Hạng Tây nói: "Kể từ ngày đó, tôi thấy được ánh sáng.*"
(*) Chắc là nói vết sẹo khi phẫu thuật -> Từ ngày gặp bác sĩ, em thấy được ánh sáng.
Trình Bác Diễn không nói gì, nâng tay gãi gãi đầu cậu.
Tóc Hạng Tây rất cứng, ngắn ngủn bướng bỉnh mọc trên đầu, lúc chạm vào, lòng bàn tay như bị chích, rất giống con người cậu.
"Sờ đầu chó con hả?" Hạng Tây cười: "Phía sau vẫn còn đó, em chụp bộ ảnh hoành tráng cho Lưu Viễn Bình với Triệu Đồng...Cũng không phải bộ ảnh hoàng tráng, cái này xem như luyện tập, phần giới thiệu bộ ảnh hoành tráng thôi."
Mấy tấm sau đều là vào buổi tối, nhân vật là cặp đôi kia, tấm đầu tiên là cô gái đứng phía trong cửa, chàng trai đứng ở ngoài, kéo tay cô gái, tấm này Hạng Tây vậy mà xử lý không tồi, có thể tưởng tượng được hành lang vừa bẩn vừa loạn hoàn toàn bị ẩn đi trong bóng tối, trong tấm ảnh, ánh đèn hắt ra từ cánh cửa cùng với nụ cười của cô gái đứng bên trong khiến cho người cảm thấy ấm áp.
"Giữ chặt tay em, tôi có thể thấy được ánh sáng." Hạng Tây xem rất hào hứng: "Hai người họ cực thích tấm này luôn, còn nói em gửi cho bọn họ đó."
"Để vào USB đưa cho bọn họ đi." Trình Bác Diễn kéo ngăn kéo, lấy ra một cái USB không dùng đến.
"Vâng." Hạng Tây rất vui vẻ: "Aizz, trên máy ảnh đúng là không nhìn ra được cái gì, để vào máy tính, phóng to ra cảm thấy cũng không tệ lắm nha!"
"Rất tốt, không nghĩ đến em có thể học nhanh như vậy." Trình Bác Diễn nói, anh thật sự là không nghĩ tới.
"Cũng không nhanh, anh không biết em đã chụp bao nhiêu thôi, em đi làm đều mang theo đó, lúc nghỉ ngơi là chụp, tan tầm cũng chụp, mỗi ngày đều phải sạc pin, mấy tấm xóa đi còn nhiều hơn mấy trăm lần... mấy chục lần... Dù sao thì chụp hư cực kỳ nhiều á."
"Em cầm cái này về xem đi, hẳn là có thể giúp được." Trình Bác Diễn lấy tài liệu trên bàn qua đưa cho cậu: "Chữ nào không biết thì hỏi tôi."
"Nhiều như vậy." Hạng Tây cúi đầu lật lật: "Chắc là có thể xem hiểu một phần mười, em cảm thấy mình sắp theo không kịp rồi, em lấy cùng ba... mẹ dạo siêu thị xem hết rồi, hai ngày nay đang xem sách truyện tiếng Anh đó, truyện cổ Grimm."
"Mệt không?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Nói không mệt khẳng định là lừa người." Hạng Tây nhìn tài liệu: "Em lớn đến chừng này còn chưa từng học đến như vậy, vừa mệt vừa phiền còn không dám nghỉ."
"Vất vả rồi." Trình Bác Diễn nắn hai cái sau gáy cậu.
"Thoải mái." Hạng Tây quay đầu lại: "Anh chà sạch chưa?"
"Chưa." Trình Bác Diễn cười cười, lại nhẹ nhàng nắn mấy cái.
Hạng Tây không nói gì, nghiêng đầu, nheo mắt hưởng thụ xoa nắn từ tay anh, thích ý thở dài.
- HẾT CHƯƠNG 43 -
_____________________________________
Editor: Đọc xong chương này muốn có pồ đấm lưng cho ghê :