Trình Bác Diễn nắn cổ cho cậu một lát, rồi búng vào sau cổ một cái: "Tránh ra đi, tôi chỉnh ảnh chụp."
"Chỉnh như thế nào?" Hạng Tây mở to mắt nhìn anh.
"Phân loại ảnh chụp, viết tên rồi ngày tháng này kia, để một đống như vậy rất khó chịu." Trình Bác Diễn nói.
"Aizz, anh thật..." Hạng Tây đứng lên, tránh đi ngồi lên ghế sô pha: "Không ngại mệt mà."
"Ngại chứ, vậy em làm?" Trình Bác Diễn ngồi vào ghế, sau đó lại đứng lên.
"Em lại không cảm thấy một đống vậy thì có gì khó chịu." Hạng Tây cười nói. Nhìn anh đứng dựa trước ghế mà không ngồi xuống, lại thở dài: "Có phải là bệnh anh lại tăng thêm không, em đổi quần rồi mà."
"Nóng quá." Trình Bác Diễn giữ lấy lưng ghế xoay nó vài vòng: "Giống như ngồi lên tấm sắt nung vậy."
"Người trẻ tuổi mà." Hạng Tây nhảy xuống sô pha, cầm tài liệu đến quạt cho ghế dựa: "Mông là quả cầu lửa đó."
"Em nóng hửm?" Trình Bác Diễn cười, hiện tại trời đã rất nóng rồi, nhưng mới sáng sớm, điều hòa trong nhà chưa mở.
"Cũng tạm, em ở phòng cũng như vậy thôi, chủ nhà có cầm đến một cái quạt điện nhỏ, thổi cũng ổn, gió mạnh lắm, thổi bay đầu luôn, nó còn bị nghẹo cổ, đầu xoay rồi thì không xoay về lại.(*)" Hạng Tây vỗ ghế dựa: "Được rồi, không nóng nữa."
(*)Nguyên văn: "凑合,我在我那儿住着也就这样,房东给拿了个小电扇过来,对着吹吧,风太硬,摇脑袋吹吧,人家还落枕,头一摇就不回来了,"
Trình Bác Diễn cầm điều khiển tới mở điều hòa lên: "Em xem TV một lát đi."
"Vâng." Hạng Tây mở TV rồi ngồi lại trên sô pha: "Nếu không anh đem mấy tấm ảnh của Lưu Viễn Bình lưu vào USB giúp em đi, em đưa cho bọn họ."
"Được." Trình Bác Diễn nhìn máy tính, bắt đầu đổi tên hình trong thư mục, phía sau còn để thêm ngày vào: "Phòng của em bên kia sắp đến hạn rồi nhỉ, đổi..."
"A, chủ nhiệm Hứa!" Hạng Tây đột nhiên chỉ TV thốt lên: "Là chủ nhiệm Hứa phải không?"
Trình Bác Diễn quay đầu nhìn thoáng qua TV: "Ừm, mỗi thứ bảy vào giờ này đều có tiết mục của bà."
"Em xem xem, hôm nay là nói về ẩm thực mùa hè đó." Hạng Tây khoanh chân ngồi: "Aizz, chủ nhiệm Hứa thật sự là nhìn không giống có con trai đã lớn như anh vậy."
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì.
Hạng Tây chăm chú xem tiết mục một hồi, mới nghĩ tới cái gì rồi nói một câu: "Phòng ở kia còn nửa tháng, em muốn thuê tiếp ba tháng nữa."
"Vì sao?" Trình Bác Diễn vốn đã thấy nơi đó giống ổ cướp, sau khi xem ảnh chụp của Hạng Tây, cảm thấy hoàn cảnh trong phòng cũng không ổn: "Ngay cả quạt điện cũng bị nghẹo cổ, mùa hè làm sao mà chịu được?"
"Ở chợ nông sản, đầu quạt nhỏ 55 đồng một cái, giảm giá thì chắc còn khoảng 40." Hạng Tây không để ý nói: "Nơi đó tiền thuê phòng rẻ lắm, không phải trước đây anh cũng nói em thuê phòng ở đó sao."
"Tôi lúc ấy không biết điều kiện trong phòng kém như vậy." Trình Bác Diễn thở dài, trước đây lúc để Hạng Tây đi thuê phòng không hề có cảm giác như bây giờ, suy xét gì đó tất nhiên cũng không nhiều như vậy.
"Anh muốn so chỗ đó với nhà anh thì khẳng định là không được rồi, anh phải xem tiền chứ, tiền nào của nấy mà." Hạng Tây vỗ từng cái trên chân: "Đổi cái có điều kiện tốt hơn, khẳng định cũng phải trả nhiều tiền hơn, em bây giờ ấy, muốn để dành tiền mua máy tính thôi."
"Mua máy tính?" Trình Bác Diễn ngẩn người.
"Vâng." Hạng Tây gật đầu, vừa nói đến cái này cậu liền có chút hưng phấn, cũng không xem chủ nhiệm Hứa nữa, chạy đến dựa vào bàn máy tính: "Có máy tính, có thể lưu ảnh vào, còn có thể lên mạng này kia, có chuyện gì cũng không cần phải tiếp tục để anh giúp em tra cứu nữa, bên Lưu Viễn Bình đã bắt dây mạng rồi, là loại ưu đãi cho sinh viên, nói có thể chia cho em một nửa, một tháng 20 đồng, anh thấy có lời không?"
"Cũng được." Trình Bác Diễn nói: "Em muốn mua máy tính kiểu gì?"
"Đồ cũ thôi." Hạng Tây nằm sấp lên bàn, chống cằm mặt đối mặt với Trình Bác Diễn nói: "Lưu Viễn Bình nói hiện tại là lúc tốt nghiệp, rất nhiều người bán máy tính, mấy trăm cũng không tồi."
"Em chắn tôi rồi." Màn hình trước mặt Trình Bác Diễn bị Hạng Tây chắn mất một nửa, anh cầm cây bút bên cạnh qua, gõ gõ vào mũi Hạng Tây.
"Đang nói chuyện quan trọng mà." Hạng Tây bắt lấy cây bút: "Em hiện tại vừa lúc có đủ tiền."
"Em mua của tôi đi." Trình Bác Diễn nói.
"Mua của anh? Mua máy tính của anh hả?" Hạng Tây thẳng lưng lại, nhìn vào màn hình, lại khom lưng nhìn CPU: "Em mua không nổi, của anh nhìn như cao cấp lắm."
"Bán cho em 800, dù sao tôi cũng dùng một thời gian dài rồi." Trình Bác Diễn nói: "Vừa lúc muốn đổi cái mới."
Hạng Tây nhìn anh, một lát sau mới nói một câu: "Không muốn."
"Em có biết máy tính của học sinh trong ký túc xá lúc tốt nghiệp đã bị hủy thành dạng gì rồi không?" Trình Bác Diễn nói.
"Không biết, em chỉ biết máy của anh có bán máy cũ cũng không thể chỉ có 800, nhưng mà đắt hơn em lại không có đủ tiền." Hạng Tây vui vẻ cười ha ha hai tiếng: "Em không cần đâu."
"Vậy tùy em." Trình Bác Diễn cười, anh biết cậu suy nghĩ gì: "Lúc mua thì tìm người đáng tin một chút."
"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu.
Trình Bác Diễn sửa ảnh chụp lại xong, lại sao chép một phần vào USB cho cậu.
Hạng Tây vẫn thoải mái dựa trên sô pha, xem TV một hồi, rồi lấy sách của anh qua xem vài lần.
"Em phát hiện, thật ra có thể nhận được rất nhiều câu. Liên hệ trước sau là có thể đoán ra kha khá, sau đó có thể biết chữ có nghĩa là gì." Hạng Tây lật sách: "Nhưng mà sách của anh khó đoán quá."
"Trong phòng sách còn có tiểu thuyết, em muốn xem thì lấy vài cuốn đi." Trình Bác Diễn nói, cầm chuột mở weibo, nghĩ nghĩ, làm một tài khoản cho Hạng Tây: "Em trước đừng xem sách, đến xem cái này đi."
"Em không chơi cái này." Hạng Tây đi đến nhìn thoáng qua, sau khi nhìn rõ là cái gì thì lắc đầu: "Weixin em còn không dùng nữa."
"Cái này để em đăng ảnh chụp, nói điều em muốn nói, xem như ghi lại đi." Trình Bác Diễn nói: "Có hứng thú không? Nếu không thì thôi vậy."
"Anh cũng chơi hả?" Hạng Tây suy nghĩ.
"Tôi... cũng chơi, nhưng mà cái của tôi chủ yếu liên quan đến chuyên môn thôi." Trình Bác Diễn cười cười.
"Vậy em cũng chơi." Hạng Tây nằm sấp lại trên bàn: "Phải làm như thế nào?"
"Trước đặt một cái tên đã." Trình Bác Diễn chỉ vào màn hình: "Kiểu gì cũng được, dài ngắn không quan trọng."
"Em nghĩ thử." Hạng Tây hạ mí mắt, ngón tay gõ gõ trên bàn: "Của anh gọi là gì? Em xem xem."
"Gọi là..." Trình Bác Diễn ho nhẹ một cái: "Khúc xương lớn.*"
(*): 大棒骨: đi tìm tên weibo chơi thôi ai dè có thiệt luôn á aaaaa, còn mới đăng bài ngày 20-05, xỉu huhu, Acc Tây Tây từ 2011, của bác sĩ từ 2013.
Hạng Tây quay đầu trừng anh, sau đó nằm sấp trên bàn cười, cười toe toét: "A, khúc xương lớn! Có phải sau lưng anh là một kẻ tâm thần không, anh mau nhận đi..."
"Bây giờ nói em đó, nghĩ xong chưa?" Trình Bác Diễn nhìn cậu, đưa tay gãi gãi đầu cậu: "Đừng cười nữa."
"Em gọi là Trên chân có vết sẹo lớn đi!" Hạng Tây vỗ bàn.
"Vết sẹo của em cũng không lớn lắm." Trình Bác Diễn nói.
"Vậy thì sẹo nhỏ." Hạng Tây tựa trán vào bàn: "Sẹo nhỏ cho ánh sáng.*"
(*) 小疤与光: tên weibo Tây Tây
"Được." Trình Bác Diễn vừa đánh chữ vừa nói: "Giới thiệu một đoạn không?"
"Giới thiệu?" Hạng Tây ngẩn người, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra.
"Về sau có thời gian em chậm rãi sửa đi." Trình Bác Diễn cười cười.
Buổi chiều Trình Bác Diễn phải đến bệnh viện, giúp Hạng Tây sửa sang lại ảnh chụp xong, cài đặt dịch vụ khách hàng trên điện thoại, lại dạy cho cậu cách sử dụng, đã sắp trưa rồi.
Vốn định ở nhà làm đồ ăn, nhưng hai người đều còn bóng ma với món mì buổi sáng, bởi thế đành từ bỏ, anh mang theo Hạng Tây ra ngoài ăn cơm thùng gỗ.
"Aizz, cái này cảm giác không khó làm lắm, còn rất ngon." Hạng Tây cúi đầu nghiên cứu thùng gỗ trước mắt.
"Tôi cảm thấy." Trình Bác Diễn vừa ăn vừa nói: "Em với tôi, trình độ lĩnh ngộ trù nghệ loại này, về cơ bản là ở mức gỗ mục, vì vậy đừng nghĩ đến việc tự làm nữa."
"Mai mốt em thử xem." Hạng Tây giống như không nghe thấy lời anh nói một câu.
Cơm nước xong Trình Bác Diễn lái xe đem Hạng Tây đuổi về "ổ cướp", lúc Hạng Tây xuống xe, anh nói: "Em khi nào mới mời tôi lên đó ngồi đây?"
"Nơi của em á?" Hạng Tây vui vẻ: "Nếu đến chỗ em thì thật đúng là lên ngồi, cái gì cũng không có, TV cũng không, ngốc trong phòng ngoài ngồi ra thì cũng không thể làm gì nữa."
"Không sao." Trình Bác Diễn nói: "Vậy tôi chỉ ngồi thôi."
"Được, hôm nào anh đưa em về, có thời gian thì lên ngồi." Hạng Tây cười ha ha.
Trước đây cậu không quá nguyện ý để Trình Bác Diễn nhìn thấy phòng của mình, nhưng hiện tại loại ý nghĩ này không còn quá cố chấp nữa, Trình Bác Diễn sẽ luôn có thái độ bình tĩnh, khiến cậu cảm thấy cho dù mình là dạng gì, đều có thể thản nhiên để Trình Bác Diễn nhìn thấy.
Trình Bác Diễn sẽ không kinh ngạc, không khinh bỉ, không cười nhạo, điều này làm cho cậu có cảm giác an tâm.
Trên đường trở về, Hạng Tây không trực tiếp về thẳng phòng, mà đi qua dãy phòng tự xây này, đến chợ nông sản ở phía sau, đi qua lại nửa ngày mới mua được một cái quạt điện nhỏ.
Quạt điện cũng không tệ lắm, màu trắng, tiếng máy lúc chạy cũng nhỏ, cái quạt lệch cổ chủ nhà đem đến lúc trước cứ càch cạch xình xịch cả đêm, cứ cảm thấy quạt chưa được tới bình minh thì đã về Tây thiên rồi.
Cậu nằm lên giường, bật quạt điện, mở weibo trên điện thoại lên xem.
Hiện tại cậu có thể nhận được không ít chữ, hằng ngày nhìn thấy chữ cậu đều có thể hiểu được không ít, nhưng lúc xem điện thoại như vậy, cậu vẫn có thói quen chỉ xem hình ảnh.
Trình Bác Diễn giúp cậu chọn mấy mục tin tức, chuyện cười còn có động vật trong phần quan tâm, cậu nằm trên giường xem khoảng nửa giờ, mắt có chút mỏi, vì vậy buông di động xuống.
Vừa buông xuống lại cầm lên, xem nữa là quên rồi.
Khúc xương lớn.
Trình Bác Diễn không cho cậu xem tên của anh, chắc là ngượng nhỉ? Hạng Tây tính tìm thử, bình thườngTrình Bác Diễn sẽ viết gì trên máy tính?
Giống như phim nâng cao tinh thần kia, cái tên như Khúc xương lớn này với Trình Bác Diễn, đừng nói quăng tám cái sào ngay cả hai mươi tám cái cũng không tới thật sự khiến cậu rất ngạc nhiên.*
(*)八竿子打不着: quăng tám sào cũng không tới, không liên quan.
Tìm kiếm Khúc xương lớn, kết quả ra rất nhiều, có không ít cái tên Khúc xương lớn gì gì đó, còn có rất nhiều người viết này kia, giống như nấu một nồi canh xương uống thật ngon, hay như làm sao để nấu xương cho ngon,...
Hạng Tây choáng váng, này tìm như thế nào?
Cậu chỉ có thể xem từng cái, cái nào thấy giống thì bấm vào xem thử, sau khi bấm vào vài cái thì đã muốn gọi điện hỏi Trình Bác Diễn có phải đang chọc cậu không.
Lại nhìn xuống dưới, ánh mắt của cậu rơi vào một cái avatar có khúc xương lớn ở trên mấy lá cây màu xanh, tên này không có chữ nào khác nữa, chỉ có một dấu trừ ở trước và sau.*
(*) Là như vậy -大棒骨- , còn mấy cái khác sẽ kiểu 大棒骨XYZ
Cậu bấm vào, từ cái nhìn đầu tiên đã xác định cái này khẳng định là Trình Bác Diễn.
Bởi vì ở phần giới thiệu viết -- Khách quan muốn một tô cháo đậu không?
Lúc Hạng Tây nhìn thấy nội dung của cái weibo mới nhất thì bật cười ra tiếng.
Chào buổi chiều tiểu Tây Tây, còn tưởng em không tìm được, lợi hại thiệt đó.
"Bệnh thần kinh!" Hạng Tây cười, nhỏ giọng nói một câu, nghĩ đến bộ dạng nghiêm túc, đứng đắn khi đi làm của Trình Bác Diễn, lại kết hợp với những lời này... cậu lại cười đến nửa ngày mới chậm rãi kéo xuống xem.
Weibo Trình Bác Diễn không có quá nhiều nội dung, hình ảnh này kia cũng ít, đều là một hai hàng chữ rất đơn giản, xem thời gian thì khoảng vài ngày mới viết một lần.
- Hôm nay chủ nhiệm Trần mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, lúc cùng ông ấy đi WC xém nữa là không thể tiểu ra được.
- Ha ha ha ha ha ha ha.
- Vị thiếu niên này thật sự là một cao thủ đá bóng, chân trái chân phải đều cùng ra trận, cả hai chân đều có thể phóng khoáng sút vào gôn, nhưng khuyết điểm là hai chân có thể dễ bị đá luôn vào cột dọc mà gãy mất.
- Đại Bát Bát nói chúng ta vượt ngục đi, Nhị Bát Bát nói được, chúng ta chạy trốn đến nhà của anh đẹp trai đối diện đi, em để ý anh ấy lâu rồi. Nghe xong những lời này, tôi nhanh chóng đóng chặt cửa sổ. (Cái trình tự sướng này :)))
.....
- Ha, chân cậu thiếu niên này đẹp thật, thon dài thẳng tắp, có cơ hội hẳn nên sờ một chút.
Lúc nhìn thấy cái này Hạng Tây ngẩn người, cậu quay lại nhìn thêm hai lần, xác định mình không nhìn lộn chữ.
Thiếu niên?
Chân đẹp?
Sờ một chút?
Tên lưu manh này!
Lưu manh!
Người Trình Bác Diễn nói đến là ai?
Muốn sờ chân ai cơ!
Hạng Tây trừng mắt nhìn, lại nhìn thêm một lần, đột nhiên có một loại cảm giác không thể nói rõ được, loại cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào, không phải tức giận ngữ khí lưu manh của Trình Bác Diễn, mà là...cảm giác như đột nhiên phát hiện đồng bọn hằng ngày luôn mang kẹo cho mình ăn vậy mà còn đem cho cả người khác nữa.
Không, không, không, không... hình như cũng không chính xác lắm.
Đến cùng đây là ai chứ!
Hạng Tây trừng cái weibo này một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến nhìn thời gian đăng cái weibo này.
Lại
bất ngờ phát hiện đây là ngày cậu phẫu thuật lấy đinh ra.
"Đệch!" Hạng Tây nhỏ giọng thốt lên một câu với màn hình, lưu manh!
Cậu chậc chậc vài cái, lại tiếp tục xem xuống dưới, bản thân cũng không chú ý đến cái loại cảm giác nghẹn trong lòng kia không biết đã biến mất vào lúc nào.
Nằm trên giường xem khoảng một giờ, Hạng Tây mới vừa vui vẻ vừa xem hết cả weibo không nhiều lắm của Trình Bác Diễn, sau đó nhắm mắt đối diện với trần nhà thở dài một hơi.
Thật không ngờ bình thường Trình Bác Diễn sẽ viết mấy bài như vậy, không có cách nào để liên kết cái người thần trong thần kinh còn hay động kinh làm mấy trò lưu manh này với vị bác sĩ mặc áo blouse trắng mỗi ngày đều bận đến mức không có thời gian uống nước nhưng vẫn luôn giữ nụ cười trên môi kia.
Hạng Tây trở người, xoay mặt vào tường lại vui vẻ.
Thực ra Trình Bác Diễn như vậy lại rất thú vị.
Rất đáng yêu.
Không quá mấy ngày, Lưu Viễn Bình đã giúp cậu có được một cái máy tính, là của một học trưởng của bọn họ, chỉ cần năm trăm đồng, còn đưa tay cầm chơi game với con chuột cho cậu.
"Buổi tối tôi với Đồng Đồng đi xem phim, tôi giúp cậu đem máy tính về rồi, để ở dưới lầu của chủ nhà đó." Lưu Viễn Bình gọi điện thoại cho cậu: "Còn cáp mạng tôi cũng kéo ra rồi, đầu dây để trước cửa phòng cậu, tự cậu làm tiếp đi nhé."
"Được, cảm ơn." Hạng Tây đang chuẩn bị tan tầm, vừa nghe máy tính đã tới, nhất thời vô cùng vui vẻ.
"Đừng khách khí, cậu chụp cho chúng tôi bức ảnh tuyệt như vậy, Đồng Đồng còn nói muốn mời cậu đi ăn khuya đây, nếu không cuối tuần này đi, đến bên cạnh trường chúng tôi, đi ăn đồ nướng!" Lưu Viễn Bình nói.
"Vậy đi." Hạng Tây cười nói.
Trở về "ổ cướp", máy tính quả nhiên đã để ở chỗ của chủ nhà, một cái máy tính rất cũ, nhưng mà nhìn qua thì được giữ rất sạch sẽ.
Hạng Tây mất sức cả nửa ngày, đem máy tính về phòng, để trên bàn xong, lại lui ra sau hai bước thưởng thức một chút, đồ điện xịn nhất trong phòng là cái quạt điện bị nghẹo đầu kia, rốt cuộc giờ cũng có một thứ càng xịn hơn.
Không tệ!
Sau khi thưởng thức xong, Hạng Tây lại chạy ra cửa, cầm cáp mạng Lưu Viễn Bình để lại ngoài cửa lên, từ cửa sổ kéo vào trong phòng.
Tiếp theo liền cứ đứng trong phòng không biết phải làm cái gì.
Cáp máy tính nối như thế nào?
Bàn phím gắn vào như thế nào?
Con chuột gắn kiểu gì?
Cáp mạng phải cắm ở đâu?
Hạng Tây đi xung quanh máy tính nhìn nửa ngày, không dám tùy tiện động tay động chân, cậu không hiểu rõ, sợ làm cái máy tính, dù là đồ cũ nhưng cũng phải tốn đến năm trăm đồng mua về, đồ điện xịn nhất trong phòng, hỏng mất.
Nhưng gọi điện cho Lưu Viễn Bình thì cậu rất ngại, những học sinh như Lưu Viễn Bình, xem chừng không thể nào tưởng tượng nổi còn có người bạn cùng lứa ngay cả mấy cái này còn không biết...
"Aizz!" Hạng Tây có chút buồn bực đặt mông ngồi xuống giường.
Mỗi lần đều như vậy, hứng trí bừng bừng cố gắng học tập, cảm thấy chính mình đã tiến bộ rất nhiều đã có thể dung nhập với thế giới này rồi, đang tốt đẹp như thế, thì ngay lập tức, sẽ có một việc nào đó mà cậu không thể hiểu rõ xuất hiện, đến làm cậu khó chịu.
Cuối cùng cậu cầm lấy điện thoại, bấm số Trình Bác Diễn.
Bên kia vang lên vài tiếng chuông vẫn không có người bắt, cậu nhìn nhìn di động, thời gian tan tầm đã sớm qua rồi, Trình Bác Diễn hôm nay cũng không nói phải trực ban... Đang lái xe sao?
Do dự một chút, Hạng Tây lại nhấn gọi.
Lúc này, mới vang lên hai tiếng đã có người nhận điện thoại, còn chưa đợi cậu lên tiếng, bên kia đã truyền đến một giọng nữ: "Bác sĩ Trình có ca cấp cứu, hiện tại không thể nhận điện thoại, muộn một tí lại gọi cho anh nhé."
"...Vâng!" Hạng Tây hoảng sợ, nhanh chóng gật đầu với điện thoại.
Sau khi gác điện thoại, Hạng Tây tiếp tục ngẩn người với máy tính, thật sự không ngẩn nổi nữa, cậu mới đứng lên, đi đến quán Shaxian dưới lầu.
Quán Shaxian vào lúc này sinh ý rất tốt, mãi đến qua tám giờ mới ít người đi một chút, đều là người thuê phòng ở phụ cận, học sinh còn có mấy người buôn bán nhỏ.
"Mì trộn, sủi cảo hấp." Hạng Tây nói với ông chủ xong, thì xoay người muốn tìm chỗ ngồi.
Ở trong quán đều đã có người ngồi, chỉ có cái bàn ở cạnh cửa là còn hai cái ghế trống, cậu đi qua, dùng chân kéo kéo cái ghế bên cạnh qua, lúc đang muốn ngồi xuống, lại có người đẩy cậu một cái: "Cái này có người rồi!"
"Ai chứ?" Hạng Tây nhìn bốn phía, không có ai đang đứng cả.
"Một lát sẽ đến!" Người này không kiên nhẫn nói.
Hạng Tây nhìn nhìn, bàn này ngồi ba người, xem chừng là học sinh, hai nam, một nữ, chiếm năm sáu cái ghế, túi, dù (ô), cặp.
"Vậy để hộp rồi tôi đi." Hạng Tây móc cái ghế qua ngồi xuống: "Ông chủ, phần của tôi để hộp mang đi đi."
"Được." Ông chủ lên tiếng.
"Tao nói ở đây có người rồi mày không nghe sao!" Người lúc nãy nói chuyện đứng lên, trừng cậu.
"Có người thì mấy người được chiếm ghế vậy sao." Hạng Tây lấy điếu thuốc ra ngậm lấy: "Muốn ngủ thì về nhà ngủ, ở chỗ này chiếm ghế hợp lại làm giường chắc."
"Chuyện của mày sao? Tao chiếm đấy thì sao! Mày đứng lên!" Người nọ chỉ cậu chuẩn bị lao đến, một tên khác cũng đứng lên.
Cô gái đang ngồi vừa thấy, quát một tiếng: "Bỏ đi, làm gì vậy, chỉ có một cái ghế thôi!"
Ông chủ cũng nhanh chóng chạy ra khuyên.
Hạng Tây đứng lên, cậu không muốn gây chuyện, từ ngày rời khỏi Triệu Gia Diêu cậu không muốn lại gây chuyện nữa, nếu vẫn có thể nhịn thì cậu sẽ nhịn.
Hai tên con trai bàn đó còn đang hùng hùng hổ hổ, Hạng Tây có chút khó chịu, cậu ghét người lắm miệng, đặc biệt người khác đã nhượng bộ rồi vẫn không chịu thôi.
Lúc cầm hộp mì trộn với sủi cảo đi ra, cậu nhìn thoáng qua bàn kia, đối mắt với một người trong đó.
"Nhìn cái quái gì mà nhìn?" Tên đó trừng mắt lên.
"Nhìn xem mày có ghép lại thành giường được không, không đủ thì lại cướp hai cái nữa đi." Hạng Tây nói xong thì xoay người xách hộp rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng chửi bậy cùng thanh âm khuyên can không kiên nhẫn của cô gái kia, Hạng Tây khó chịu bước nhanh trở về, ngu ngốc.
Ở chỗ này cũng được một thời gian, sinh viên ở gần cũng không ít, cậu cũng phát hiện, không phải sinh viên nào cũng giống như Lưu Viễn Bình, có vài người dù có đi học, học đến bao nhiêu cũng không khác mấy với đám côn đồ cậu biết trước đây.
Muốn nói có gì khác biệt, vậy chắc là đa số gan còn chưa đủ lớn thôi.
Tình huống này nếu là ở Triệu Gia Diêu thì sớm đã thấy máu rồi.
Lúc đi đến dưới lầu, di động cậu vang lên, vừa móc ra đã thấy là của Trình Bác Diễn.
"Làm xong giải phẫu rồi?"Cậu nhanh chóng nhận điện thoại, tâm tình vốn đang khó chịu chuyển biến như ngôi nhà nhỏ đang tối đen được bật đèn lên, ánh sáng từ ánh đèn xuyên qua không khí lan tỏa.
"Ừm, bây giờ đang ở trên xe." Trình Bác Diễn nói: "Em tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có việc gì, vốn định hỏi anh biết làm máy tính không, qua hai ngày nữa đi, anh trước về nghỉ ngơi đi." Hạng Tây cười cười.
"Tôi mỗi ngày đều như vậy." Thanh âm Trình Bác Diễn nghe còn rất có tinh thần: "Máy tính tám tay* của em được đem đến rồi hả?"
(*): Máy tính CŨ: nguyên văn 二手: second hand, dịch word by word là hai tay, bác sĩ chọc máy tính cũ quá nên là tám tay.
"Hai tay, thật không phải tám tay." Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.
"Em một chút đến ngã tư đợi tôi đi." Trình Bác Diễn nói: "Khoảng hai mươi phút nữa tôi đến."
"Anh lại đây hả?" Hạng Tây ngừng lại, lập tức xoay người đi ngược trở ra: "Anh không về nghỉ ngơi sao? Không mệt hả?"
"Không mệt, quen rồi, cho dù mệt thì cũng phải qua." Trình Bác Diễn cười nói: "Nếu không em cứ trừng cái máy tính không dùng được đến mất ngủ thì phải làm sao?"
Tuy rằng Trình Bác Diễn nói còn hai mươi phút nữa mới đến, nhưng sau khi gác điện thoại Hạng Tây cũng không đem đồ ăn về phòng, mà trực tiếp đi qua bên ngã tư.
Ngã tư khó khi được một cái đèn đường còn sáng, xem chừng là hai ngày nay có người đến sửa lại, sau đó lại bị ném vỡ chỉ còn lại phần bóng đèn phía trong.
Bụng có chút đói, Hạng Tây ngồi xổm ven đường, mở hộp sủi cảo ra, vừa ăn vừa nhìn hướng Trình Bác Diễn sẽ đến.
Lúc ăn xong hộp sủi cảo, cậu nhìn thấy đèn xe của Trình Bác Diễn chiếu tới.
Cậu ném hộp xuống đất rồi đứng lên, vung tay rồi, lại suy nghĩ lại mà khom lưng nhặt cái hộp lên, lúc đang định ném hộp vào thùng rác, từ con đường tối hù bên kia có ba người chạy đến.
Lúc người chạy phía trước còn cách cậu vài bước, liền đạp một cước về phía cậu.
Đệch.
Muốn bay nữa chứ.
Hạng Tây tránh qua bên cạnh, thuận tay đập cái hộp vào mặt người đó.
- HẾT CHƯƠNG 44 -
__________________
Tên weibo Tây Tây: 小疤与光: sẹo nhỏ cho ánh sáng, là anh bác sĩ phẫu thuật cho em nên suy ra là bác sĩ cho ánh sáng ấy :>
Thật ra cũng nghĩ đến việc sẽ bị reup truyện rồi, mà biết vậy thôi chứ lúc thấy thì cũng tức, dù có ghi cre thì mấy bạn đọc truyện ở mấy trang đó vẫn sẽ kệ vậy chứ chả thèm quan tâm cái cre của mình đâu. Nhưng mà ấy, bạn nào còn biết suy nghĩ thì làm ơn chỉ đọc truyện trên truyenwk.com giùm mình nhe, các bạn cứ ủng hộ mấy trang reup thì sau chả còn editor nào thiết tha với việc edit nữa đâu hu.
Bỏ qua cái không dui ấy thì, tèn ten, tụi mình đi được nửa truyện (không tính phiên ngoại) rồi nè mọi người ưiiiii :))) Iu mọi ngừi