Trong nháy mắt Hồ Hải nói ra câu kia, Hạng Tây cảm giác tựa như có sấm chớp giữa ngày hè, rồi nó lại đột ngột đánh xuống người cậu, đùng một tiếng.
Cậu ngay lập tức cứng người lại trên ghế, như không thở nổi nữa, nỗi buồn lan tràn đến hoảng hốt.
Vào sinh nhật ba tuổi.
Em trai Hồ Hải bị lác mất lúc ba tuổi.
Đứa nhỏ ba tuổi đã có thể đi có thể nói, chứ không còn là một đứa trẻ nhỏ xíu còn bọc trong khăn.
Cũng sẽ không còn lại chút ký ức nào giống như cậu ……
Không phải.
Không phải là em trai của Hồ Hải.
Cậu không phải là em trai của Hồ Hải.
Thật ra đáp án này cũng không ngoài ý muốn. Cậu vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình trong lòng, đây chỉ là một khả năng thôi, có thể phải cũng có thể không.
Nhưng có lẽ bởi vì đã mong chờ cha mẹ, người nhà quá lâu rồi, việc còn chưa khoe được mảnh ngọc mặt dây chuyền ra cũng đã chẳng còn ý nghĩa, khiến cậu có phần không chịu nổi.
Thậm chí cậu còn chẳng cần phải hỏi lại Hồ Hải, anh có biết mảnh ngọc trên cổ em không, hay là trên mặt em trai anh có lệ chí không.
Lời kịch đã chuẩn bị kỹ, hay những lời thăm dò khúc chiết, tất cả đều đã không cần nữa.
Cảm giác thất vọng chợt ập tới, ập lên toàn thân, đè nặng đến mức cậu ngồi không vững.
“Cậu……” Hồ Hải ghé vào cửa sổ hồi lâu vẫn không nghe tiếng của Hạng Tây, vậy nên quay đầu lại, lúc nhìn thấy Hạng Tây còn khiến anh giật mình: "Cậu sao vậy?"
Hạng Tây phục hồi tinh thần lại, không nói gì, chỉ theo bản năng sờ lên mặt mình.
Không có nước mắt.
Còn may.
Chắc biểu cảm trên mặt không được tốt lắm thôi.
“Không có gì,” Hạng Tây rủ mắt nhìn cây đàn trước mặt, không nhịn được mà khe khẽ thở dài: "Đã ba tuổi rồi sao."
Hồ Hải ngồi lại lên ghế, nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, rồi ghé đến trước mặt cậu, đưa tay đến bên cổ áo nhẹ nhàng chạm vào mặt dây chuyền lộ ra một góc: "Mới mua sao?"
“Không phải,” Hạng Tây kéo khóe miệng mỉm cười, kéo mặt dây chuyền ra: “Cái này là…… của ba mẹ em, chắc là vậy.”
“Là một mảnh như ý hả.” Hồ Hải nhìn xem: "Tôi có nghe ông lão nói về chuyện của cậu."
“Em……” Hạng Tây nhìn anh ta, “Có thể xem mảnh ngọc của anh không?”
Hồ Hải không nói gì, trực tiếp lấy mảnh ngọc trên cổ xuống, đặt vào tay cậu: "Đây là mẹ tôi cho, tôi vẫn luôn mang, em trai tôi... không có, cũng không có... lệ chí giống cậu."
Xem ra Hồ Hải đã hiểu rõ ý đồ của cậu. Hạng Tây cúi đầu nhìn mảnh ngọc trong tay mình.
Giống như Trình Bác Diễn nói, mảnh ngọc này rất đẹp, thế nước cũng rất tốt. Nhưng kích cỡ không giống nhau, mảnh của Hồ Hải nhỏ hơn một chút, cũng không khắc như ý mà chỉ là một con thỏ tròn vo.
Thật sự không phải.
Em trai của Hồ Hải không có ngọc, mà hai mảnh ngọc này ngoại trừ đều là ngọc tốt ra, thì không còn chỗ nào giống nhau nữa.
Cũng không có nốt ruồi.
“Anh tuổi thỏ hả?” Hạng Tây hỏi.
Lúc giương mắt nhìn về phía Hồ Hải cậu cảm thấy khóe mắt hơi ngứa lên, còn chưa đợi cậu cúi đầu một giọt nước mắt đã trượt xuống trên mặt, đọng lại trên tay.
“Ừm.” Hồ Hải đứng lên, rút một tờ khăn giấy ở trên bàn đưa cho cậu.
Hạng Tây chụp lấy khăn giấy rồi nhanh chóng xoa mắt mình, vậy mà lại khóc?
Cũng chưa đến mức muốn khóc, chỉ thấy thất vọng mà thôi, tại sao nước mắt lại rơi nhỉ?
“Em còn tưởng……” Hạng Tây cầm khăn giấy, mỉm cười, “Anh đừng cảm thấy em buồn cười nha.”
“Không có gì.” Hồ Hải ngồi lại bên đàn, cúi đầu bắt đầu nhẹ nhàng gãy đàn: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, vì tôi không phải anh trai cậu, nên thấy thất vọng đúng không.”
Hạng Tây không nói chuyện, chỉ im lặng cười.
“Thất vọng cũng là một hương vị.” Hồ Hải nói: “Còn thất vọng chứng minh cậu vẫn ôm hy vọng, dù có phải hay không, nhưng đến thất vọng cũng không có mới thật sự đáng sợ.”
“Anh……” Hạng Tây nhìn anh ta, “ Anh cũng sẽ thất vọng sao?”
“Sẽ chứ,” Hồ Hải mỉm cười, “Cậu không phải em trai của tôi, tôi cũng rất thất vọng."
Những lời này khiến Hạng Tây, vừa mới lau khô mắt định hít thở một hơi, lại mất khống chế, nước mắt trào ra như được mở đê.
“Tôi nói sai gì sao?” Hồ Hải ngừng đánh đàn, không biết làm sao mà nhìn cậu: “Hạng Tây, cậu đừng khóc.”
“Em không sao đâu.” Hạng Tây dùng tay che lấy đôi mắt rồi đứng lên: “Chỉ là em có chút... tủi thân thôi.”
Không chờ Hồ Hải lên tiếng, cậu đã xoay người đi vào phòng bếp, mở vòi nước rồi ghé mặt vào bồn mà rửa mặt thật mạnh.
Chỉ là tủi thân thôi.
Nhưng vì sao tủi thân, cậu lại không biết.
Cũng không biết bản thân mình vì sao lại vì một chuyện không ôm tí hy vọng nào lại có phản ứng lớn đến vậy.
Tiếng đàn của Hồ Hải lại vang lên lần nữa, cậu chống tay ở bồn nước chăm chú nghe.
Trước đây Hồ Hải chơi đàn rất nhẹ nhàng chậm rãi, có lúc dâng trào tiết tấu nhanh lên, nghe như đang khóc, chỉ khác giữa khóc đến thống khoái và không thoải mái mà thôi. Nhưng bây giờ lại không phải những bản nhạc ngày thường nghe được.
Vậy mà Hạng Tây còn có thể hừ hừ theo.
Hạng Tây nghe xong hai câu lập tức vui vẻ, lôi kéo quần áo xoa mặt đi ra khỏi phòng bếp: “Từng bước lên cao hả? Nghe cứ tưởng đang ăn tết……”
“Thế nào.” Hồ Hải nói, “Vui vẻ chưa?”
“Vâng.” Hạng Tây gật đầu.
“Bây giờ đừng khóc nữa." Hồ Hải vừa đàn vừa nói: “Nếu không lát nữa thầy cậu lại tưởng tôi bắt nạt cậu.
“Yên tâm,” Hạng Tây cười ngồi xuống bên bàn, bắt đầu nấu nước: “Em giỏi thay đổi sắc mặt lắm, kỹ năng cơ bản luôn rồi.”
Ngay khi Hạng Tây pha trà xong thì Lục lão cũng tới nơi, phía sau còn có một cô bé đi theo. Hạng Tây vẫn còn nhận ra cô bé, đây chính là cô bé đã không cho cậu vào cửa ngay lần đầu cậu đến đây bái sư, là cháu gái của Lục lão.
“Hey.” Cô bé vẫy tay chào hỏi cậu, sau đó nhảy tới bên người Hồ Hải ngồi xuống: "Hải sư phụ đàn một khúc nghe đi, hôm nay thầy của anh mới mắng em, tâm tình em không được tốt lắm."
"Cháu gái của ta, Lục Diệu Ngữ." Lục lão lấy ly uống ngụm trà rồi ngồi xuống đối diện cậu: "Không cần để ý đến nó, hai chúng ta nói chuyện hai chúng ta."
“Vâng.” Hạng Tây gật đầu.
Cô bé Lục Diệu Ngữ rất an tĩnh, cũng không ầm ĩ như thoạt nhìn, cô bé vẫn luôn ngồi cạnh nghe Hồ Hải đánh đàn, lâu lâu mới đến lấy ly trà uống.
Lúc Hạng Tây bắt đầu đợt pha trà thứ hai, cô bé xoay người qua ghé người vào lưng ghế, sau đó duỗi tay: "Thưởng cho một ly trà đi sư phụ."
"Sao ai em cũng gọi là sư phụ vậy." Hạng Tây đưa cho cô bé một ly.
“Ai nói chứ.” Cô bé cười nói: “Mới không phải vậy đâu, em gọi sư phụ là bởi cảm thấy giống sư phụ thật mà, anh giống lắm đó."
“Cảm ơn,” Hạng Tây nói, “Tôi xem là thật đó.”
“Thật sự, khen anh mà.” Lục Diệu Ngữ uống ngụm trà: “Bộ dạng của anh lúc pha trà đẹp lắm, rất có phong thái. Chắc xuất sư được rồi đó, phải không nội?"
Lục lão nghe lời này thì cười hồi lâu, sau đó cũng uống một ngụm trà, rồi nhìn Hạng Tây: "Ta thấy cũng được rồi đó."
“Dạ?” Hạng Tây ngẩn người: “Thầy ơi, thầy không thu học phí thì cũng không thể qua loa chuyện này như vậy được đâu đúng không? Con mới tới có vài lần đã muốn đuổi con đi rồi sao?
“Ai đuổi con đi chứ.” Lục lão nhìn ly trà: “Tới lúc phải lấy kinh nghiệm thực tế rồi thôi."
“Có ý gì ạ?” Hạng Tây hoài nghi nhìn ông.
“Lần sau đến trà trang ngồi với ta thì sao?" Lục lão nói: “Đi Vân Thủy Phàm Tâm.”
“Con?” Hạng Tây sửng sốt. Vân Thủy Phàm Tâm xem như là một trà trang khá xa hoa, có nhiều người đến, cũng nhiều người có nghiên cứu về trà. Lục lão nói một câu như vậy khiến cậu có phần không kịp phản ứng: "Con ngồi bên cạnh sao ạ?"
"Con ngồi ở sau bàn trà." Lục lão ghét bỏ nhìn cậu: "Ngày thường cũng là một đứa thông minh, sao vừa nói đến chính sự lại chậm hiểu như vậy?"
“Lỡ con phạm lỗi thì phải làm sao? Rồi làm hỏng hết mọi thứ thì sao đây?" Bỗng nhiên Hạng Tây trở nên lo lắng, cứ nghĩ đến cảnh một đám người am hiểu về trà vây xem mình ngồi pha trà, chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy hồi hộp đến mức làm rớt bình trà luôn rồi.
"Con cứ làm đại đi, hỏng hết thì hỏng hết thôi." Lục lão nói rất nhẹ nhàng.
“Làm hư thì thầy cậu đền tiền.” Hồ Hải ở một bên nói: “Không sao đâu.”
“Anh ấy cũng làm hư nhiều quá.” Lục Diệu Ngữ lập tức chỉ tay vào Hồ Hải: “Cho nên bị trục xuất khỏi sư môn, hiện tại chỉ có thể dựa vào đánh đàn bán nghệ mà sống á.”
Hạng Tây nghe đến vui vẻ, cười nửa ngày.
“Con đừng có quấy rối.” Lục lão vẫy tay với cô bé: “Ông đang nói chuyện đàng hoàng với Hạng Tây đây.”
“Vậy hai người nói đi.” Lục Diệu Ngữ quay người lại, tiếp tục nghe Hồ Hải đánh đàn.
Lục lão thật sự đang nói nghiêm túc, ông định sẽ mang Hạng Tây đến Vân Thủy Phàm Tâm, rồi dành ra một nửa thời gian cho Hạng Tây, để cậu cảm nhận một chút.
Hạng Tây nghe vậy thì có chút lo sợ. Nếu nói pha trà thì hiện tại cậu đã rất quen thuộc rồi, nhưng từ trước đến nay Lục lão chưa từng chỉ điểm động tác cho cậu, cậu cứ thấy làm thế nào thoải mái thì làm vậy thôi. Rốt cuộc chính mình có hợp với tiêu chuẩn hay không cậu cũng không biết.
Lục lão ngược lại rất có niềm tin, vung tay: “Đã quên rồi sao. Trà vốn không phải là một thứ phải tuân nghiêm theo hình thức. Mỗi người đều có thể uống, mỗi người uống lại có một cảm nhận khác nhau, nào có tiêu chuẩn gì đâu."
Hạng Tây không nói chuyện.
“Chỉ cần con khiến người khác cảm thấy con có phong thái là được." Lục lão nói: "Không phải đã có người cảm thấy con có phong thái rồi đó sao."
Lục Diệu Ngữ đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, vừa nghe như vậy cũng không quay đầu lại, chỉ giơ lên tay: “Đúng vậy.”
Hạng Tây không tiếp tục cân nhắc nữa, cảm thấy thôi thì cứ thử một phen, dù sao cùng lắm là hỏng việc thôi, Lục lão đắt khách như vậy, muốn mời còn mời không được, có khi người ta cũng chẳng nói gì.
Bàn về trà xong, lúc Hạng Tây xuống lầu lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Xe của Trình Bác Diễn đã ngừng ở bóng cây dưới lầu, anh đang ngồi trên ghế lái cúi đầu chơi di động.
Hạng Tây đứng phía trước xe, đêm nay tâm trạng của cậu rất phức tạp. Lúc Lục lão và Lục Diệu Ngữ chọc cười cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Hiện tại nhìn thấy Trình Bác Diễn, cậu mới chợt cảm thấy chân thật, cả người cũng thả lỏng. Mỏi mệt, mất mát, thất vọng không thể nói nên lời cùng với niềm hy vọng vẫn giữ trong lòng, muôn vàn cảm giác muốn nói ra nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu khiến cậu có phần muốn tìm một nơi nào đó để nằm xuống.
“Này.” Cậu đập vào đầu xe một cái: "Cướp đây."
Trình Bác Diễn ở trong xe ngẩng đầu lên, lúc thấy rõ là cậu thì mỉm cười: “Lên xe đi.”
“Anh xuống đi." Hạng Tây nói, “Em không muốn nhúc nhích đâu."
Trình Bác Diễn mở cửa bước xuống xe, đi đến trước mặt cậu: "Sao vậy?"
“Lát nữa rồi nói." Hạng Tây dựa lên người anh, ôm lấy eo: “Ôm em một chút đi.”
“Ừm.” Trình Bác Diễn không hỏi nhiều, duỗi tay ôm chầm lấy cậu.
“Mạnh lên.” Hạng Tây nhắm mắt, hít thật mạnh một hơi, hít vào hương chanh quen thuộc luôn khiến cậu an tâm trên người Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn siết mạnh cánh tay, ôm cậu thật chặt.
Loại cảm giác an toàn khi được bao lấy ngay lập tức khiến Hạng Tây thả lỏng.
Lên xe rồi, Hạng Tây ngay lập tức hạ ghế xe rồi nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Xe còn chưa chạy lên đường lớn, Trình Bác Diễn đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của cậu, anh giật mình quay đầu thì phát hiện Hạng Tây đã ngủ rồi.
Trình Bác Diễn vặn nhỏ nhạc đang phát trong xe xuống, anh có thể đoán được kết quả của việc khoe mảnh ngọc tối nay là gì, phản ứng của Hạng Tây đã nói lên tất cả.
Kỳ thật đây cũng không phải là kết quả ngoài ý muốn, Trình Bác Diễn biết trong biển người mênh mang này, khả năng anh em hai người có thể gặp lại nhau thật sự rất thấp, thậm chí có thể xem như là không thể. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Hạng Tây, anh đột nhiên lại thấy hối hận.
Bản thân mình khi làm việc chẳng mấy khi hấp tấp, lần này lại chỉ vì một cái mặt dây chuyền lóe lên trong chớp mắt lại hấp tấp như vậy, liên lụy Hạng Tây vui mừng hụt một phen.
Anh khe khẽ thở dài, quá hấp tấp.
Về đến nhà, Hạng Tây không nói một lời mà vào phòng tắm tắm rửa. Trình Bác Diễn ngồi ở trong phòng khách, thuận tay lấy quyển sách mở ra, nửa ngày cũng chưa xem vào một chữ.
Lúc Hạng Tây đi ra khỏi phòng tắm, cả đầu sũng nước cậu cũng không lau, Trình Bác Diễn nhìn nước nhỏ trên sàn, không nói gì.
Hạng Tây ngồi vào bên cạnh anh, mở TV, mấy phút sau mới nói một câu: "Hồ Hải không phải anh trai em, em trai anh ấy bị lạc mất lúc ba tuổi."
“Như vậy sao.” Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói.
“Mặt dây chuyền cũng không giống cái của em, hơn nữa lúc em trai anh ấy bị lạc mất cũng không đeo cái này trên người." Hạng Tây cầm lấy mảnh ngọc, rút một tờ giấy rồi bọc lại thấm khô nước.
“Do anh không thấy rõ.” Trình Bác Diễn duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp gáy cậu.
“Nhưng cũng không sao đâu." Hạng Tây mở giấy, lấy mặt dây chuyền ra nhìn: “Không phải em còn thử mẫu máu nữa sao, có lẽ sẽ tìm được thôi."
Không chờ Trình Bác Diễn mở miệng, cậu lại nói một câu: “Mà có lẽ cũng sẽ không khớp, nhưng cũng không sao đâu."
Trình Bác Diễn không biết nên nói gì, ôm chầm lấy cậu, xoa mấy cái thật mạnh trên lưng cậu: “Xin lỗi, nếu anh không hấp tấp nói đến chuyện mặt dây chuyền của Hồ Hải thì đã không như bây giờ rồi, khiến em phải thất vọng như vậy."
“Sao lại trách anh được." Hạng Tây gác cằm lên vai anh: “Bởi vì có hy vọng mới thất vọng mà, có hy vọng là chuyện tốt.”
“Ừm.” Trình Bác Diễn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
“Lời này là Hồ Hải nói, có phải có đạo lý lắm không?" Hạng Tây nói: “Em nghe vậy cũng thấy khuây khỏa hơn không ít."
“Nếu không em…… nhận anh ta làm anh trai đi.” Trình Bác Diễn nói.
Nhưng lúc nói xong anh lại thấy hối hận, rất muốn ấn nút quay lại để khâu miệng mình lại.
“Dạ?” Hạng Tây ngửa đầu ra, nhìn anh: “Cũng được đó, chỉ là……”
“Anh chỉ nói vậy thôi.” Trình Bác Diễn nhanh chóng nói.
“Có phải anh cảm thấy anh ấy sẽ không đồng ý không?" Hạng Tây nhẹ giọng nói.
“Không phải, không phải…… Không phải ý này mà.” Trình Bác Diễn cảm thấy gần đây chỉ số thông minh của mình đang có xu hướng lùi về không rồi: “Mới nãy anh chỉ nói đại vậy thôi, em thật sự muốn nhận anh ta làm anh trai hửm?"
“Không được sao anh?” Hạng Tây giương mắt nhìn ánh đèn: “Em thấy anh ấy giống anh trai lắm, cũng giống như anh vậy, rất dễ gần, nói chuyện lại có đạo lý
nữa..."
“Cái gì mà giống anh?” Trình Bác Diễn chậc một tiếng: “Anh là bạn trai em, làm ơn đừng có nhầm lẫn."
“Ửm” Hạng Tây suy nghĩ, ngồi thẳng người dậy, gác chân lên sô pha, sau đó nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, rồi chợt nở nụ cười: “Trình Bác Diễn.”
“Làm sao.” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Cuối cùng em cũng hiểu rõ rồi.” Hạng Tây cười mãi đến mức không dừng nổi: “Cái anh này, có phải anh ghen không?"
Trình Bác Diễn không nói gì, qua một hồi lâu mới dựa vào sô pha, rồi thở ra một hơi thật dài: "Cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi ha?"
“Ghen thật sao?” Hạng Tây vừa nghe đã cười không chịu được: "Ôi trời ơi.”
“Anh cực khổ ngậm đắng nuốt cay ghen lâu như vậy rồi, em còn cười được?" Trình Bác Diễn cười nói.
“Không phải.” Hạng Tây xoa mặt: “Anh có khùng không, ghen với Hồ Hải mà anh cũng ghen được hả?"
“Chứ không anh phải ghen với ai giờ, với thầy em sao." Trình Bác Diễn nói.
“Lúc trẻ thầy em cũng là một người tài hoa đó nha." Hạng Tây cười đến mức không chịu được mà nằm xuống sô pha, gác chân lên vai anh lắc lắc: “Ông ấy còn biết vẽ tranh, viết thư pháp. Lần trước anh lên, có thấy mấy tranh chữ cạnh tủ trà không, đều là do ông ấy viết. Ông ấy còn nói khi nào rảnh sẽ vẽ cho em một bức..."
“Đi, nhanh đi đi.” Trình Bác Diễn nhấc chân cậu lên, đẩy cậu hai cái: "Tìm thầy em đi.”
“Hai ngày nữa…… À không, ngày mai thôi.” Hạng Tây suy nghĩ lại thấy vui vẻ.
“Sao mới ngày mai đã đi tiếp rồi?" Trình Bác Diễn ngẩn người: “Thêm buổi học sao?”
“Không phải.” Hạng Tây ngồi dậy, cau mày, “Thầy nói mang em đi làm... đi làm việc, đến Vân Thủy Phàm Tâm. Anh nói xem, em có làm được không."
“Ngày mai đi luôn?” Trình Bác Diễn còn kinh ngạc hơn so với lúc cậu nghe thầy nói.
“Dạ, không lấy tiền, chỉ để em thử xem thôi, cảm nhận một chút." Hạng Tây xoa tay; “Sao em thấy lo quá trời?"
“Em ngầu ghê.” Trình Bác Diễn vỗ cậu: “Có phải em là người xuất sư sớm nhất trong đám học trò của thầy em không?"
“Chưa xuất sư đâu, vẫn còn phải học tiếp, đi để cảm nhận thôi." Hạng Tây nói là nói như vậy, nhưng ngoài lo lắng ra, trên mặt cậu vẫn hiện vài phần đắc ý không thể che dấu.
“Vậy thì đi cảm nhận.” Trình Bác Diễn cười: “Đi buổi tối hửm?”
“Buổi chiều” Hạng Tây nói: “Buổi tối nhiều người, ông ấy sợ em lo lắng nên nói làm buổi chiều."
“Vậy anh không đi được rồi." Trình Bác Diễn thở dài: “Phải bỏ lỡ lần đầu tiên em lên sân khấu."
“Cái này thì có gì mà bỏ lỡ đâu, nếu em mà làm được thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội mà." Hạng Tây vuốt tóc cười nói: “À, hôm nay cháu gái của thầy em còn gọi em là sư phụ đó."
“Sư phụ Hạng Tây Tây à, em không hiểu được đâu. Cảm giác này cũng giống như anh bỏ lỡ lần biểu diễn đầu tiên của con trai anh vậy." Trình Bác Diễn cảm giác được một mảng bọt nước ập vào mặt, chậc một tiếng: “Em là xe phun nước phải không! Hay em đi rải nước cho mấy chậu bạc hà đi!"
“Anh phiền ghê.” Hạng Tây đứng lên đi vào phòng tắm lau tóc, sau đó lại vào phòng ngủ cầm bình tưới nước nhỏ hình con voi đi tưới nước cho mấy chậu bạc hà: "Nè, có phải anh muốn mua cái bình nước này cho con trai anh không vậy? Trẻ con cỡ này."
“Đúng rồi.” Trình Bác Diễn vào phòng tắm: “Con trai anh dùng vui vẻ quá trời đây nè."
Chuyện đi Vân Thủy Phàm Tâm cũng khá tốt, có thể tạm thời xoa dịu được tâm tình buồn bực của Hạng Tây.
Sáng sớm cậu đã lấy bộ trà cụ Trinh Bác Diễn mang về ra, một mình luyện tập trong phòng.
Nói là luyện tập, cũng không biết có cái gì để luyện tập, cũng chỉ có thể pha trà nhiều lần thôi.
Cũng như Lục lão nói, việc pha trà không nên có tiêu chuẩn gì, thuận tay thế nào thì làm như thế, chỉ cần có tâm sẽ thành trà ngon.
Đến buổi trưa cậu mới bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nhanh chân lấy điện thoại gọi cho Lục lão: "Thầy ơi! Buổi chiều con phải mặc gì đây?"
“Mặc quần áo chứ gì.” Lục lão cũng không biết là ngơ ngẩn thật hay đang đùa cậu mà nói một câu.
“Thầy đừng như vậy nữa được không?" Hạng Tây nhíu mi: “Con muốn hỏi là con có phải mặc cái kia không, con cũng không biết nói sao nữa... đồ giống của thầy với Hải ca đó."
“Con có hả?” Lục lão hỏi.
“Dạ không có.” Hạng Tây nói.
“Không có thì con mặc cái gì mà mặc.” Lục lão nói.
“Không phải bây giờ con đang hỏi thầy đó sao!" Hạng Tây nóng nảy.
“Con cứ mặc đồ bình thường con hay mặc là được." Lục lão nở nụ cười: “Xem con lo lắng kìa, không sao đâu, sao cũng được cả."
“Vậy con mặc quần jeans nha?" Hạng Tây hỏi.
“Ừ” Lục lão thở dài: “Con đừng có lo lắng quá mà quên mất lời ta nói."
“…… Vâng, con biết rồi ạ." Hạng Tây lấy lại bình tĩnh: “Trà chính là trà, uống trà chính là uống trà, đã rõ rồi ạ.”
Buổi trưa lại đột nhiên có người đưa đồ ăn tới cửa, lúc người ta gọi điện bảo Hạng Tây xuống lấy, cậu còn mém tí nữa là tưởng lừa đảo hoặc là Bình thúc bắt cậu.
“Là ngài Trình đặt cơm, nhắn là cho con trai."
Người đưa cơm nói.
“Con trai? Tôi…… xuống lấy đây.” Hạng Tây cúp điện thoại, vừa mang giày vừa nói một câu: "Đệch, nghiện luôn rồi chứ gì."
Trình Bác Diễn đặt cơm trưa cho cậu, chính là từ một tiệm trà ở tiểu khu cách đây một con phố. Trình Bác Diễn rất vừa lòng với tiệm kia, hôm nay đặt cho cậu mấy phần bánh ngọt và một phần súp.
Hạng Tây ôm hộp cơm lên lầu, rồi gửi tin nhắn cho Trình Bác Diễn.
Ba ơi, nhận được cơm rồi nha.
Trình Bác Diễn không trả lời cậu, chắc là đang bận còn chưa xem.
Cậu vui sướng đặt chân ngồi lên sô pha vừa ăn vừa xem TV, sau khi ăn xong mới phát hiện có một giọt canh rất lớn dính lên sô pha.
“Đệch, xong đời!" Cậu hoảng sợ thu dọn hộp cơm, rồi ghé vào sô pha cẩn thận kiểm tra.
Kiểm tra hết hai phút mới chắc chắn chỉ có một giọt canh này, nhưng vì sô pha là vải bố nên dùng giấy cũng không thể lau hết được.
Cậu có phần luống cuống, tuy nói cách mấy tháng Trình Bác Diễn sẽ tháo áo sô pha đem đến tiệm giặt ủi, nhưng bộ này vừa mới thay còn chưa được hai mươi ngày...
Còn bị dính ở chỗ rõ ràng như vậy, là nơi bình thường Trình Bác Diễn hay ngồi.
Lăn lộn nửa ngày cũng không xóa được vết canh kia, lúc này bên Lục lão lại gọi điện thoại đến, nói xe đến nơi rồi bảo cậu đi ra.
Cậu chỉ đành phải đặt miếng đệm lên vết nước kia, sau đó ôm túi chạy ra ngoài.
Lục lão nói xe đã ở ngoài tiểu khu, khi cậu ra khỏi cửa lớn nhìn quanh hai bên thì chỉ thấy một chiếc Q7 màu trắng.
Xe Audi Q7 giá trong khoảng 4 tỷ VND.
Cậu còn đang do dự có nên đi qua đó xem không thì người trong xe đã ấn còi, tiếp đó một cái đầu bên buồng lái thò ra, vẫy tay với cậu.
Khi thấy rõ người kia là Hồ Hải, cậu có phần giật mình. Nói thật, dù có là Hồ Hải hay Lục lão cũng không giống là người sẽ chạy Q7. Cậu dò xét đi qua: "Cái này xe ai vậy ạ?"
“Của thầy cậu.” Hồ Hải nói: “Lên xe đi.”
“Thầy em còn có xe tốt như vậy hả? Ông ấy..." Hạng Tây kéo cửa xe ra ngồi lên ghế sau. Sau khi đặt mông ngồi xuống, vừa quay đầu lại cậu đã nhìn thấy có người ngồi bên cạnh, nhìn lại thì là một người mang kính râm màu đen cứ đại ca như xã hội đen, cậu ngẩn người: "Th... thầy?"
“Đến rồi sao.” Lục lão nói.
“Hôm nay nhiều mây.” Hạng Tây nhìn ra ngoài cửa sổ, lại cố tình quơ tay trước mặt ông: “Mấy đây thầy?”
“Đừng quậy.” Lục lão mỉm cười: “Mắt thầy hôm nay không thoải mái, gió thổi bị chảy nước mắt."
“Không nghỉ ngơi đủ sao ạ?” Hạng Tây ghé lại gần mắt kính của ông, muốn nhìn mắt ông một chút: "Có cần đi bệnh viện khám không ạ? Bạn của con cũng làm ở bệnh viện đó."
“Không cần đâu, vẫn thường xuyên bị như vậy,” Lục lão vỗ chân cậu: “Thời gian hôm nay của con sẽ dài hơn một chút, của ta khoảng mười phút thôi."
“Sao ạ?” Hạng Tây sửng sốt, bình thường Lục lão sẽ biểu diễn khoảng một giờ, cậu nghĩ mình quá lắm thì lên ngồi ngốc khoảng mười phút thôi, không ngờ tới bây giờ thời gian lại ngược lại.
Lục lão cười ha hả mà không nói gì.
“Cố lên!” Hồ Hải ở phía trước nói một câu.
Hiện tại cố gắng thảo luận lại cũng đã không kịp, Hạng Tây còn chưa kịp điều chỉnh lại hỗn loạn bởi vì thời gian thay đổi dẫn đến, thì xe đã tới cửa sau Vân Thủy Phàm Tâm rồi.
Lúc đến nơi, một người phụ nữ mang váy hoa dài đứng ở cửa giới thiệu trà cho khách, vừa thấy xe bọn họ dừng lại, cô liền mỉm cười khom lưng chào.
Lúc xuống xe Hạng Tây nhìn thoáng qua Lục lão. Ngày thường Lục lão không mang kính râm, hôm nay lại mặc áo ngắn mang kính râm, đột nhiên khiến cậu có ảo giác như một đại ca xã hội đen mang theo một đàn em và một tài xế kiêm bảo tiêu ra ngoài làm việc.
“Lục lão tới rồi ạ.” Cô gái cười nói.
“Còn tưởng rằng cô không ở đây, đây là học trò mà tôi đã nói đến, Hạng Tây." Lục lão cười chỉ vào Hạng Tây, rồi lại giới thiệu với Hạng Tây: “Đây là bà chủ của Vân Thủy Phàm Tâm, Bành Vân Phàm.”
Bà chủ? Nữ?
“Chào cậu.” Bành Vân Phàm mỉm cười, vươn tay về phía cậu.
Hạng Tây nhanh chóng tiến lên một bước, bắt tay với cô: "Chào bà chủ Bành."
“Hôm nay tôi định sẽ để Hạng Tây lên làm." Lục lão nói: "Cô không có ý kiến gì chứ?"
“Đương nhiên không có ý kiến, học trò của ngài chúng tôi sao lại có ý kiến được." Bành Vân Phàm quay đầu lại nhìn Hạng Tây: “Vậy hôm nay vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả.” Hạng Tây nói, không hỏng việc đã không tồi rồi, còn vất vả cái gì nữa.
Thời gian còn chưa tới, Bành Vân Phàm mời bọn họ đến phòng của cô nghỉ ngơi ngồi trước. Hạng Tây đi theo ở cuối hàng, lúc đi ngang qua căn phòng lúc trước Lục lão pha trà thì nhìn vào bên trong.
Bên trong đã có bảy tám người khách đang ngồi, họ vừa uống trà vừa trò chuyện, cũng không nhiều người lắm. Hạng Tây nhẹ nhàng thở ra, vừa định quay đầu đi thì một vị khách ngồi bên bàn kế cửa sổ giơ tay vẫy cậu.
Cậu vừa thấy đã sửng sốt, Tống Nhất?
“Tống ca?” Cậu ghé đến bên cửa sổ nhỏ giọng hỏi, đồng thời cũng thấy được người ngồi đối diện là Lâm Hách: "Sao các anh lại tới đây."
“Bác Diễn bảo tụi này tới cổ vũ cho cậu." Lâm Hách mỉm cười.
Vừa nghe thấy tên Trình Bác Diễn, lại nhìn thấy Tống Nhất và Lâm Hách, Hạng Tây đột nhiên thấy ấm áp trong lòng, sự lo lắng lúc trước bỗng biến mất hơn nửa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ, cười nói: "Cảm ơn, lát nữa xem em nha.”
- HẾT CHƯƠNG 78 -