Cứ tưởng tượng đến Tống Nhất và Lâm Hách ngồi trong phòng, Hạng Tây đã cảm thấy trong lòng an ổn hơn nhiều, không còn lo lắng như lúc đầu nữa. Ngoài hai người kia, trong phòng cũng không có mấy người, tốt lắm, chỉ hy vọng sau khi thầy xuống đừng có thêm nhiều người tới là được.
“Cậu muốn nghe khúc nào?" Hồ Hải ngồi ở một bên hỏi, đàn của anh ta đã được đưa vào phòng biểu diễn.
“Em? Em có hiểu gì đâu, bình thường anh đàn cái gì em cũng không biết mà." Hạng Tây nhìn qua Lục lão, không biết ông ấy đang nhỏ giọng nói gì đó với Bành Vân Phàm: “Lát nữa thầy xong thì anh..."
“Cậu lên trước." Hồ Hải nhắc nhở cậu.
“Dạ?” Hạng Tây sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lúc trước đúng là nói như vậy, nhưng sau khi đi vào đây trong đầu cậu toàn nghĩ đến việc đi theo sau Lục lão...
“Nếu không thầy cậu vừa đi thì khách không cần mời cũng đi theo luôn rồi." Hồ Hải cười nói: “Mọi người đều đến đây vì ông ấy."
“Vậy không tốt lắm đâu." Hạng Tây ngồi vào bên cạnh Hồ Hải: “Người ta muốn đến xem Lục lão tiên phong đạo cốt, kết quả người đi lên lại là một đứa mang quần jeans như em. Người ta không chịu rồi đòi lật bàn thì sao giờ?"
“Cũng không đến mức lật bàn đâu." Hồ Hải nói: “Nhưng mà có thể khiến người khác kiên nhẫn chờ đến khi ông ấy ra hay không, thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi."
Hạng Tây cắn môi không nói.
Trà cụ trong phòng đều đã chuẩn bị tốt để trên bàn trà, Hồ Hải cũng đi qua, có thể nghe được tiếng đàn vang lên.
Hạng Tây cảm thấy mình cũng phải bất chấp tất cả thôi, cậu đứng lên đi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào phòng.
Số người trong phòng cũng không thay đổi, tính ra cũng chẳng có mấy người. Thật ra có nhiều ít người cậu cũng không biết, cậu thậm chí còn chẳng nhìn xung quanh, đến cả bàn của Lâm Hách Tống Nhất cậu cũng không liếc mắt đến một cái.
Cứ mở to mắt mà đi qua, vòng qua phía sau bàn trà rồi ngồi xuống.
Bàn trà ở đây còn lớn hơn cái bàn ở chỗ thầy cậu, cũng khí thế hơn nhiều, ghế ngồi rất lớn, cậu vừa ngồi xuống đã cảm thấy bốn phía trống không.
Lúc cậu vào phòng, tiếng đàn của Hồ Hải ngưng lại một khoảng ngắn, sau khi cậu ngồi ổn định thì lại vang lên.
Nghe được tiếng đàn quen thuộc, Hạng Tây chậm rãi bình tĩnh lại. Cậu nhìn trà cụ rồi lại giương mắt quét một vòng ở phía trước.
Vừa liếc mắt một vòng xong, cảm xúc vừa mới ổn định của cậu lại có phần run run.
Không biết là vì cho rằng vị khách kia ngồi sai bàn, hay là vẫn chưa từng thấy có người nào mặc đồ như cậu để pha trà, hoặc bởi người ngồi xuống đó không phải là Lục lão, tóm lại thì tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Hạng Tây từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị nhiều người chú ý như vậy. Bình thúc cho cậu một cuộc sống chỉ có yêu cầu là phải biết ẩn nấp vào một góc, hơn nữa cậu cũng không thích nhìn thứ gì, càng không có thói quen bị người khác nhìn chăm chú.
Hiện tại đột nhiên lại phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt như vậy, xém tí nữa cậu đã muốn đứng dậy bỏ chạy lấy người.
Nhưng đi cũng đi không được nữa, một cô bé phục vụ mặc áo hoa quần xanh đã đi đến bên người, đặt trà mà khách đã chọn xuống mặt cậu.
Hạng Tây hít vào một hơi, chậm rãi thở ra, quan tâm cái mẹ gì nữa, thầy đã nói cậu có thể, Lục Diệu Ngữ còn gọi cậu là sư phụ, Trình Bác Diễn cũng bày tỏ cậu có khí chất đặc biệt nữa kia.
Những điều này đã đủ rồi, người trong nghề, ngoài nghề, nửa trong nghề cũng đã khen cậu thì có gì đáng sợ nữa. Chỉ cần không làm bể hư trà cụ, thì không phải chỉ là pha mấy bình trà thôi sao, có so được với sự khó chịu khi trời lạnh gió Bắc thổi bị người khác đuổi đi không.
Hạng Tây rủ mí mắt, cầm lấy ấm nước, chậm rãi xối xuống ấm trà và chén trà, làm nóng ấm chén, chuẩn bị pha trà.
Những động tác này Hạng Tây làm cũng không theo tiêu chuẩn gì, cứ tùy tay lấy, tùy tay xối, tiếp đó lại lấy lá trà qua, dùng muỗng lấy trà, rồi bỏ vào ấm trà để tráng trà.
Chỉ cần không nhìn quanh bốn phía, cậu có thể bình tĩnh.
Bên tai văng vẳng tiếng đàn quen thuộc, trước mặt là mỗi phần trà cụ cậu đều đã từng tỉ mỉ thưởng thức, còn có đương lúc tẩy trà, có thể ngửi được hương trà chưa đủ trong.
Cậu dùng ngón tay gõ nhẹ vào ấm nước, sau khi xem chừng nước đã nóng đến nhiệt độ thích hợp, cậu rót nước vào phần trà đã được tẩy, ngắm nhìn những đường khói trắng vòng cung đang vẽ ra trên không trung
Ngay lúc cầm nắp ấm lên chuẩn bị đậy lại rồi ngồi chờ, thì cậu nghe được ở phía trước truyền đến tiếng "tách tách", đó là tiếng chụp ảnh của điện thoại.
Cậu đậy nắp ấm lại, rồi mới giương mắt nhìn về phía phát ra tiếng động kia.
Ở bàn trà phía trước bên trái có hai cô gái tuổi độ hai mươi đang ngồi, trong đó có một cô gái vẫn đang cầm điện thoại không buông. Cô gái vừa thấy cậu nhìn về phía hai người họ thì ngượng ngùng nở nụ cười.
Nụ cười này chỉ có ngượng ngùng thiện ý, khiến Hạng Tây cũng từ từ an tâm. Cậu tưới một vòng nước lên cái ấm đã đậy nắp kỹ, rồi mỉm cười với hai cô gái kia.
Sau khi thả lỏng, Hạng Tây mới bắt đầu chậm rãi nhìn kỹ người ở trong phòng.
Hiện tại tới đây uống trà cũng có rất nhiều người trẻ tuổi, ngoài hai bàn nhìn qua trông trạc tuổi với lão đại của Trình Bác Diễn ra thì mấy bàn khác đều là người hai mươi mấy tuổi.
Nhưng có lẽ là vì đổi người, khách trong phòng vẫn có chút tò mò với cậu, thường thường sẽ có người nhìn đến, đương nhiên, cũng có người cứ luôn nhìn cậu.
Chính là Tống Nhất và Lâm Hách ngồi bên cửa sổ.
Sau khi đối mắt với cậu, Tống Nhất vừa ăn điểm tâm vừa dựng ngón cái với cậu, rồi dùng khẩu hình nói một câu: "Đỉnh luôn.”
Hạng Tây mỉm cười, động tác này của Tống Nhất cho cậu niềm tin rất lớn. Nhìn thời gian đã đến lúc, cậu lấy kẹp trà qua, kẹp chén trà qua đặt xuống.
Khi trà được rót ra, hương trà ngập trà bay đến, Hạng Tây tự khen mình trong lòng một phen, tốt lắm!
Hôm nay Trình Bác Diễn có một ca giải phẫu, từ mười giờ sáng đã vào phòng giải phẫu, đến lúc ra ngoài đã qua giờ ăn trưa, nhưng anh cũng đã không còn mấy cảm giác đói bụng.
Trên di động hiển thị một tin nhắn của Hạng Tây, anh vừa xem đã cười.
(Tin nhắn nhận được cơm é)
Sau đó còn có thêm mấy cái, đều là Tống Nhất gửi đến.
- Chúng tôi đến nơi rồi.
- Thiên thần nhỏ của cậu đến rồi này, đẹp trai.
- Sao lại mặc đồ tiêu sái như thế.
- Bắt đầu rồi, tôi quan sát xong rồi báo tiếp cho cậu.
- Quá đẹp trai luôn, không phải tôi khen người một nhà đâu, đẹp trai thiệt luôn. Không giống mấy ông lão hay mấy cô bé đâu, nhưng tiếc cái không vỗ tay được.
- Có cô bé chụp ảnh nữa, cậu phải chú ý đấy. Tôi thấy công việc này cậu ta mà làm tốt thì dễ hút mấy cô bé lắm.
Lúc gần tan tầm Trình Bác Diễn còn định gọi điện cho Hạng Tây, nhưng lại sợ Hạng Tây đang bận, nên đành gọi cho Lâm Hách.
“Tan tầm rồi?” Lâm Hách nhanh chóng nhận điện thoại.
“Ừ, chuẩn bị. Các cậu vẫn đang ở bên kia sao? Chờ tôi qua đó cùng nhau ăn một bữa đi." Trình Bác Diễn nói.
“Vẫn còn ở đây. Hạng Tây đi nghỉ ngơi rồi, hiện tại là một ông lão, là thầy của cậu ấy nhỉ.” Lâm Hách nói: “Tôi thấy ông lão này cũng không cùng phong cách với cậu ấy, sao dạy ra được hay vậy."
“Em ấy có làm đổ ấm trà không?" Trình Bác Diễn hỏi.
“Cậu cái tên này." Lâm Hách nở nụ cười: “Không làm đổ, vừa ngồi xuống đã trông rất giống người chuyên nghiệp."
Trình Bác Diễn không hỏi thêm nữa. Biết được hôm nay Hạng Tây rất thuận lợi, anh đã có thể yên tâm, lại biết cậu biểu hiện cũng tốt, còn xem như là một niềm vui bất ngờ.
Sau khi tan tầm, anh chạy xe thẳng đến Vân Thủy Phàm Tâm, trên đường có hơi kẹt xe, lúc đến nơi còn sợ muộn. Lúc đanh định đỗ xe, Lâm Hách lại gọi điện cho anh, nói y và Tống Nhất sẽ ra ngay bây giờ, ông lão và Hạng Tây chắc sẽ đi ra từ cửa sau.
Trình Bác Diễn lại lái xe vòng ra cửa sau, vừa đỗ xe xong, chuẩn bị đi xuống thì đã thấy Lục lão và một cô gái đi ra từ cửa sau, đi theo sau là Hồ Hải và Hạng Tây.
Vừa thấy Hồ Hải và Hạng Tây cùng song song đi ra, còn đang nói chuyện với nhau, anh lập tức mở cửa xe, bước qua, con cách vài bước đã kêu một tiếng: “Lục lão.”
“Ồ, Bác Diễn.” Lục lão vừa thấy anh đã cười, nói với cô gái bên cạnh: "Học trò của tôi có người đón rồi."
“Anh đến rồi!" Hạng Tây vừa quay đầu nhìn thấy anh, đã tức khắc cười đến đôi mắt cũng mất tăm.
Hạng Tây giới thiệu cô gái kia với Trình Bác Diễn, là bà chủ của Vân Thủy Phàm Tâm. Trình Bác Diễn cảm thấy có phần bất ngờ, cô gái này hình như là người giới thiệu trà cho khách lần trước, vậy mà lại là bà chủ?
“Ngài Trình.” Bành Vân Phàm vươn tay: “Có phải anh đã tới chỗ chúng tôi rồi không?"
“Vâng?” Trình Bác Diễn ngẩn người, bắt tay với cô: "Chỉ mới ghé qua một lần."
“Là vào hai tháng trước nhỉ." Bành Vân Phàm cười nói: “Tới đây cùng bạn, tôi vẫn còn ấn tượng."
“Đi với tôi đó.” Hạng Tây ở bên cạnh nói.
“Vậy sao?” Bành Vân Phàm quay đầu nhìn Hạng Tây, có chút kinh ngạc lại có chút ngượng ngùng mà nói: “Tôi thật sự không nhớ ra cậu."
“Trí nhớ tốt quá.” Trình Bác Diễn mỉm cười: “Chỉ mới ghé qua một lần mà cô vẫn còn nhớ."
“Sau lần đó ngài Trình cũng không đến nữa." Bành Vân Phàm cười, rồi lấy trong cái túi nhỏ bên người ra một tờ danh thϊếp, đưa tới: "Ngài có rảnh thì tới đây ngồi, muốn uống trà gì có thể nói với tôi."
“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nhận danh thϊếp.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, Hồ Hải đã lái xe Lục lão đến, Lục lão cũng lên xe: “Tôi đi trước đây, đói bụng rồi.”
“Ngài đi thong thả.” Bành Vân Phàm cười nói. Sau khi xe chạy đi, cô lại quay sang nhìn Trình Bác Diễn: “Hai người lái xe đến sao? Hay tôi đưa hai người?"
“Chúng tôi lái xe đến.” Trình Bác Diễn nói: “Bà chủ Bành khách sáo quá."
“Ba chữ bà chủ Bành mới đúng là khách sáo." Bành Vân Phàm mỉm cười: “Vậy ngài Trình có rảnh thì đến đây uống trà nhé."
“Được.” Trình Bác Diễn gật đầu.
“Vậy hai ngươi đi thong thả.” Bành Vân Phàm lại nhìn Hạng Tây: “Hạng Tây, hy vọng cậu sẽ đến đây thường xuyên. Phong cách như cậu đây rất ít thấy, hiệu quả vô cùng tốt. Lần sau đến đây, tôi phải xem kỹ mới được, cũng uống ly trà của cậu."
Hạng Tây cười không nói gì.
Lúc Trình Bác Diễn và Hạng Tây đi lấy xe, Tống Nhất đã gọi điện thoại đến giục.
“Lát nữa đi ăn bữa cơm với Tống Nhất Lâm Hách nhé." Trình Bác Diễn lên xe: “Chúc mừng em hôm nay mọi việc đều thuận lợi, có một khởi đầu tốt đẹp."
“Dạ.” Hạng Tây gật đầu, thắt kỹ dây an toàn: “Anh không biết đâu, từ lúc bắt đầu em còn lo lắng muốn chết. Lúc em đi lên ngồi, tất cả mọi người đều nhìn em, chắc tưởng em là đứa ngốc nhà ai không biết chỗ của mình ở đâu, quay soạt soạt soạt lại nhìn chằm chằm em luôn."
“Kết quả là vừa ra tay đã khiến mọi người chấn động luôn phải không?" Trình Bác Diễn cười hỏi.
“Phải vậy thôi.” Hạng Tây xoa mũi, vung tay lên, khoa tay múa chân vài cái: “Em đẹp trai như vậy, ai mà bì được chứ."
Hồi hộp, lo sợ của Hạng Tây sớm đã không còn tăm hơi, bây giờ cậu kể lại chỉ còn lại vẻ mặt đắc ý và hưng phấn. Còn không đợi Trình Bác Diễn mở miệng, câu đã vỗ chân: “Ầy, đẹp trai quá đi mất, đúng là không có cách nào nhớ lại mà, vừa nhớ lại em đã không nhịn được mà muốn khen mình rồi."
Trình Bác Diễn không nói chuyện nhiều, anh chỉ cần mở đầu, nói chuyện liên quan đến việc pha trà chiều nay, Hạng Tây sẽ có thể nói tiếp không ngừng.
Có thể nhìn ra được tâm trạng cậu rất tốt, nỗi buồn vì không thể tìm được anh trai ngày hôm qua tựa như tạm thời được niềm vui sướng khi đạt được thành công vào lần đầu biểu diễn áp xuống.
Trên đường đến nơi ăn cơm, Hạng Tây đã tự khen mình từ đầu đến chân hai lượt, vừa tới quán cơm, Tống Nhất và Lâm Hách lại tiếp tục khen cậu từ chân đến đầu thêm một lần nữa.
“Tôi phục mấy ngươi rồi đó.” Trình Bác Diễn cười nói: “Nếu không phải là đang thổi phồng, thì theo như điệu bộ của các cậu, chắc ngày mai là em ấy cướp được bát cơm của Lục lão luôn nhỉ."
“Chủ yếu là do đặc biệt.” Tống Nhất nói, “Cậu nghĩ xem, một anh đẹp trai ngơ ngơ, lại ngồi pha trà, sự đối lập mãnh liệt này hấp dẫn biết bao nhiêu. Hơn nữa, lại còn khiến người khác xem như si như say, nhưng lại chẳng thèm nhìn người ta một cái..."
“Đúng là em không dám nhìn đi nơi khác thật." Hạng Tây vui vẻ: “Tại hồi hộp quá."
“Sau này không cần hồi hộp nữa đâu." Tống Nhất nói: “Hạng Tây này, đây là một con đường tốt, cứ nghiêm túc mà tiến bước. Nếu làm đến nơi, thì kiếm tiền cũng chẳng lo nữa. Thầy của cậu đấy, tôi xem chừng ổng cũng có tiền lắm."
“Loại chuyện phong nhã này không thể chỉ dùng tiền mà tính được." Lâm Hách tiếp một câu.
“Hiện tại Hạng Tây không cần phong nhã, chỉ cần kiếm tiền thôi." Tống Nhất nhìn y: “Giờ anh đừng có nói chuyện."
“Nhưng mà em thấy thầy em sống tốt lắm. Hôm nay lúc đến trà trang còn chạy
Q7 lận đó." Hạng Tây suy nghĩ: “Cũng không biết làm sao kiếm được vậy"
“Trước kia ông ấy cũng làm trà thôi, kiếm đủ rồi mới bắt đầu chơi chơi như bây giờ." Trình Bác Diễn mỉm cười: “Bây giờ ông ấy chỉ chơi cổ phiếu thôi, chơi cho vui ấy."
“Em cũng muốn chơi như vậy." Hạng Tây chống cằm: “Khi nào mới đạt được cấp bậc cỡ đó ha..."
“Không phải bây giờ đang bắt đầu rồi đó sao." Trình Bác Diễn nói.
Sau khi về nhà, Hạng Tây vẫn còn tràn đầy năng lượng, tắm rửa xong lại càng sảng khoái, cậu nhảy ra khỏi phòng tắm: "Anh nè, nếu rảnh thì anh đi xem em nha. Em cũng không thấy được bộ dạng mình ra sao. Anh đi xem, rồi nói cho em nghe thử. Bây giờ em không còn căng thẳng nữa rồi, qua một thời gian nữa thầy lại để em đi, em sẽ tranh thủ buổi tối..."
“Tống Nhất có chụp cho em mấy tấm hình, vừa mới gửi đến điện thoại cho anh. Em xem thử đi, đẹp lắm." Trình Bác Diễn ngồi xổm trước sô pha, nghiên cứu: “Cái gì đây nhỉ?”
Hạng Tây vẫn còn đang hưng phấn, căn bản không chú ý anh đang làm gì, lúc Trình Bác Diễn hỏi xong, cậu còn thò đầu đến xem: “Nước canh đó mà, lúc ăn cơm em..."
Vừa nói ra khỏi miệng cậu mới đột nhiên phản ứng lại, cậu còn chưa nghĩ ra cách xóa mất cái vết canh kia thì hiện trường cậu dùng cái đệm để che lại đã bị Trình Bác Diễn phát hiện ra rồi. Cậu bèn nhanh chóng ôm lấy tay Trình Bác Diễn, thay thành giọng điệu đáng thương: “Em không biết tại sao lại bị dính nữa, lúc ăn cơm xong rồi dọn dẹp mới thấy. Thật luôn đó. Ba ơi, đừng la em nha."
Trình Bác Diễn bị giọng điệu phối với biểu cảm hoàn mỹ trên mặt cậu chọc cười: "Chuyên nghiệp ghê ha, giả bộ đáng thương tới mức giống chó con luôn."
“Chó con dễ thương biết bao nhiêu mà, đúng không." Hạng Tây tiếp tục diễn: “Gâu! Ba ơi, đừng giận nha, gâu!"
“Anh cũng không giận." Trình Bác Diễn bất đắc dĩ cười: “Anh chỉ hỏi xem đây là gì thôi. Lỡ như cái này là do em ở nhà nhớ anh tới chảy ra máu mũi rồi dính lại, vậy thì không giặt sạch được đâu.
“Hôm nay em làm gì có sức lực mà nhớ anh được." Màn diễn kịch của Hạng Tây kết thúc trong nháy mắt, lại thay về giọng điệu bình thường. Cậu lấy điện thoại Trình Bác Diễn qua mở ảnh Tống Nhất chụp ra: “Cả ngày nay trong đầu em toàn là trà, trà, trà thôi à."
“Anh đi tắm đây." Trình Bác Diễn nói: “Em tự mình chơi trước đi."
“Vậy cái giọt canh kia phải làm sao giờ anh? Có xóa đi được không?” Hạng Tây hỏi, vẫn cúi đầu nhìn di động. Ảnh được Tống Nhất chụp bằng điện thoại, nhưng chụp cũng rất được. Cậu trong ảnh chụp có phần xa lạ, nhưng thật sự là cũng ra hình ra dáng lắm.
"Lát nữa lấy cái bàn chải nhỏ thêm tí nước tẩy vào chà là được." Trình Bác Diễn nói: “Ai làm thì người đó dọn."
“Ồ” Hạng Tây lướt điện thoại: "Không biết ai làm ha, ai làm thì người đó dọn đi nha."
“Em bây giờ giỏi rồi, không phải chỉ kéo được hai năm tám vạn đâu, mà còn hơn bốn bảy mười vạn luôn đó chứ*." Trình Bác Diễn nhìn cậu: “Sư phụ à.”
“Khách khí, khách khí.” Hạng Tây nói, trong lòng rất bội phục Trình Bác Diễn, chỉ trong nháy mắt đã có thế nói ra đáp án khi cộng hai vào mỗi số trong hai năm tám rồi.
(*) 258 vạn: đại ý khi chơi mạt chược mà kéo được 258 vạn là đỉnh kout, nên người ta dùng 258 vạn để chỉ người giỏi giang quyền lực. Sub lời anh bác sĩ là: Em bây giờ giỏi (gan) rồi, không chỉ giỏi (gan) bình thường mà còn lên một bậc (+2 => 4710) mới luôn.
Trình Bác Diễn không để ý đến cậu nữa, đi vào phòng tắm. Hạng Tây ngồi ở trên sô pha xem ảnh chụp.
Tống Nhất chụp khoảng hai mươi tấm ảnh, có ngang có dọc, có gần có xa, tấm nào cậu cũng phóng to ra nhìn thật kỹ, vừa xem vừa thích thú.
Kéo hết ảnh chụp của cậu, tiếp đến là ảnh Trình Bác Diễn dùng di động chụp chân của một bệnh nhân nào đó. Cả đầu gối đều sưng phù, Hạng Tây xem không nhịn được còn phải chà chà đầu gối của mình.
Mấy tấm tiếp theo đều là bệnh nhân, bệnh án, phim chụp xương, xem chừng là chụp về nghiên cứu. Hạng Tây chẳng mấy hứng thú lướt mấy tấm, đang định bỏ điện thoại xuống thì ngón tay lại quẹt qua một cái, vuốt qua một tấm ảnh khác.
Bức ảnh này khiến Hạng Tây vừa thấy đã sợ ngây người.
Ảnh chụp một người trắng lóa!
Hạng Tây khϊếp sợ nhìn chằm chằm ảnh chụp vài giây, mới phản ứng lại đây là ảnh chụp mình, còn đang nằm trên giường ngủ đến mơ màng.
Sau khi phát hiện người trong ảnh chụp là mình cậu lại càng hốt hoảng, sau khi lướt qua mấy tấm chụp xương cốt lại thấy được một tấm nữa, vẫn là đang ngủ!
Sau đó cách mấy tấm lại đến một tấm của cậu, còn là chụp cận cảnh mông mình!
Hạng Tây chưa từng biết khi ngủ mình lại có thể kéo nửa cái mông ra khỏi qυầи ɭóŧ....
“Trình Bác Diễn!” Hạng Tây vặn cửa phòng tắm ra, giơ điện thoại đưa tấm hình chụp mông của mình ra cho Trình Bác Diễn xem: “Anh hôn cũng hôn rồi, gặm cũng gặm rồi, tét mông cũng tét rồi, làm cũng làm luôn, sao vẫn chưa thỏa mãn hả?"
Trình Bác Diễn một đầu xà phòng lấy tay lau nước trên mặt, sau khi thấy rõ hình trên điện thoại thì chống tường cười đến không ngừng được: “Này, đây là nhật ký trưởng thành của con anh, đừng có bấm lung tung."
“Thôi đi, anh bị khùng thì có." Hạng Tây vuốt qua hai ảnh chụp ở sau: “Anh nhìn đi, trong này còn có quá trời hình chụp xương cốt nữa, có phải định dùng thảo luận với chủ nhiệm không? Hai người đang thảo luận một nửa, cái anh nói, chủ nhiệm xem thử tấm ảnh này xem, tôi còn chưa chắc chắn, vừa vuốt qua một cái, thì một cái mông hiện ra luôn! Anh nghĩ sao hả!"
Trình Bác Diễn nghe cậu nói một hồi xém nữa là cười sặc, phất tay với cậu: "Em ra ngoài trước đi, anh tắm xong rồi nói chuyện."
“Thế giới của đàn ông lớn tuổi mấy anh em thật sự không hiểu được mà." Hạng Tây nhìn anh vài lần, rồi xoay người trở về phòng khách: " Thiệt tình luôn..."
Trình Bác Diễn tắm rửa xong còn đang dùng khăn lông lau người, Hạng Tây lại đột nhiên vọt vào phòng tắm giơ điện thoại lên, liên tục tách tách tách chụp anh.
“Trả thù hửm?” Trình Bác Diễn quay đầu lại nhìn cậu.
“Quay lại đi.” Hạng Tây chỉ vào anh: “Em muốn chụp chính diện.”
“Sau đó lúc em cho người ta xem hình chụp ánh sáng, rồi em nói, nè cậu xem ở đây còn có một tấm chụp ánh sao nữa, vừa vuốt qua một cái, một tấm ảnh khỏa thân chính diện của bạn trai em nhảy ra." Trình Bác Diễn híp mắt: “Em cũng hào phòng ha, anh còn chưa chụp chính diện của em nữa."
“... Anh cũng có lý ghê ha?" Hạng Tây chậc một tiếng.
“Chụp đi.” Trình Bác Diễn xoay người, còn dang tay ra.
Hạng Tây lập tức chụp anh một tấm, rồi quay đầu rời đi.
Lúc Trình Bác Diễn tắm xong đi ra, Hạng Tây đang nằm trên sô pha xem TV, anh đi qua trực tiếp đè lên người Hạng Tây, rồi dùng sức hôn mấy cái vào cổ cậu: “Cục nhỏ, chụp mông em có mấy tấm mà em còn trả đũa nữa ha."
“Dáng người anh cũng đẹp ghê nè." Hạng Tây lấy điện thoại qua đưa ảnh chụp cho anh xem: “Cơ bắp béo mà không ngán."
“Cái hình dung gì đây, mới vừa ăn xong em đã đói bụng nữa hửm?" Trình Bác Diễn cười nói.
Hạng Tây cười ha ha: "Ầy, có đôi khi nghĩ lại, em cũng kiếm được quá chứ, có được một người bạn trai quá trời tốt. Người khác có khi cả đời cũng chẳng gặp được người tốt như anh, vậy mà em lại vớt được, mỗi ngày có thể sờ có thể cọ."
“Anh mới là người kiếm được lời." Trình Bác Diễn nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: "Thật sự, cho nên anh mới muốn nuông chiều em, chiều thế nào cũng được cả."
“Vậy lần tới đi Vân Thủy anh đưa em đi đi, dù sao cũng là buổi tối mà, thầy có xe chuyên dụng, em cũng có xe chuyên dụng chứ." Hạng Tây nói.
“Được.” Trình Bác Diễn mỉm cười: “Anh thấy bà chủ Bành cũng vừa lòng với em lắm, em tranh thủ làm cho tốt, có khi cô ấy tặng cho em chiếc xe luôn đó."
“À, có phải lúc trước tới, cô ấy là người ở sảnh lớn giới thiệu trà cho mọi người không?" Hạng Tây hỏi: “Em còn không nghĩ tới cô ấy là bà chủ."
“Anh nhớ đúng là vậy." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng cắn lên cổ cậu một cái: “Chỉ là không ngờ trí nhớ của cô ấy cũng tốt ghê."
Hạng Tây không nói gì, lát sau mới đẩy anh: "Trí nhớ tốt? Hôm nay lúc em tới cô ấy cũng không nhận ra em... Vậy là có ý gì?"
“Hửm?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Có phải cô ấy..." Hạng Tây trợn tròn mắt: “Hai chúng ta cũng nhau đi, mà cô ấy chỉ nhớ rõ anh, chỉ cho anh danh thϊếp, cho anh đến uống trà... Đệch! Trình Bác Diễn! Có phải cô ấy để ý anh rồi không!"
“Để ý anh?" Trình Bác Diễn ngẩn người, tiếp đó liền cười: “Để ý anh không phải cũng bình thường thôi hả, tuổi của anh và cô ấy cũng xấp xỉ nhau mà."
“Anh nói gì đó!" Hạng Tây hô lên.
“Điếc tai mất..." Trình Bác Diễn nở nụ cười: “Ghen sao hử?”
“Ai mà ghen chứ, bây giờ đang chất vấn anh nha." Hạng Tây nói.
“Chất vấn?” Trình Bác Diễn vẫn cười: “Cũng giống như lần em chất vấn anh Chân dài là ai sao? À, mà nói đến cái này, có phải lúc ấy em đã ghen rồi không?"
“Mặt dày ghê." Hạng Tây chậc hai tiếng: “Búa tạ đánh cũng không vỡ được luôn đó."
“Búa không phải do em nắm sao." Trình Bác Diễn ngồi dậy, ôm lấy eo cậu ôm lên khỏi sô pha, vừa đi đến phòng ngủ vừa nói: "Em không cần ghen đâu."
“Vì sao?” Hạng Tây thoải mái ngửa đầu lên.
“Bây giờ anh chứng minh với em đây." Trình Bác Diễn ném cậu lên giường, cởϊ qυầи áo ra.
- HẾT CHƯƠNG 79 -
*Mặt dày: bên Trung lại dùng mặt to (bự). Nên nguyên gốc của câu "Dùng búa tạ đáng không vỡ được" là "Chỉ cần cột dây vào rồi thêm gió thổi nữa là bay đi mười dặm được luôn" (mặt to quá như diều nên bay được luôn), nguyên gốc câu "Búa không phải do em nắm sao" là "Dây không phải do em kéo sao".
Do bên mình không dùng mặt to nên mình chuyển lại cho hợp, mọi người có ý kiến/gợi ý nào hay hơn thì comment cho mình với nhaaaa.
Thêm cái đoạn 258 vạn lúc edit muốn chầm zn lun á ????, đọc quài hông hỉu gì, may sao gõ đại lên google cái nó ra, cảm giác như mặt trời chân lý chói trên đầu lun á ????.
Nay mình gõ trên điện thoại nên chỗ nào còn bị lỗi mọi người đọc không hiểu gì thì comment cho mình biết luôn nha. Iuuuuu