Edit & Beta: Yuki
_________
Không ngờ đêm đó Bùi Quân lại về nhà thật, vừa bước vào nhà hắn đã hỏi: "Gọi tôi về làm gì?"
Oan cho tôi quá.
"Tôi thấy cái khẩu GoldenEye anh đưa lần trước có hiệu xuất với cảm giác tốt hơn XM17 đang trang bị cho tổ đấy." Tôi chỉ còn cách tìm cớ bắt chuyện: "Muốn thử chút không?"
Hắn híp mắt, nói: "Cũng được."
_
Trong trường bắn dưới lòng đất, tôi một khẩu GoldenEye, Bùi Quân một khẩu XM17.
Cách đó 50 mét là hai tấm bia đang di chuyển tốc độ cao.
Tôi cầm súng lên, chặn tiếng ồn xung quanh rồi dồn lực ngắm vào hồng tâm.
Vèo.
Viên đạn xuyên qua không trung, găm thẳng vào giữa bia.
Một chút độ giật chẳng nhằm nhò gì với tôi.
Lại liếc qua Bùi Quân, hắn vẫn vững vàng như bức tượng điêu khắc.
Hắn đánh mắt sang tôi như đang ngầm nói: "Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn vô dụng nhỉ."
Bắn xong mười phát, tôi đổi súng cho Bùi Quân.
Động tác thay đạn của hắn gãy gọn dứt khoát, trông cuốn thật sự.
Nếu bỏ qua cái nết thì mã ngoài của hắn cũng hợp gu tôi phết.
Tôi còn mải mê trai thì hắn đã bắn hết băng đạn tự lúc nào.
Tôi hỏi: "Thấy sao, GoldenEye tốt hơn đúng không?"
"Đúng thật." Bùi Quân đặt súng xuống, "Trước mắt đây có lẽ là khẩu súng tốt nhất rồi."
"Không xem xét việc đổi trang bị cho mấy anh em trong tổ à?"
Không biết hắn đang bó tay hay cạn lời, "Chế tạo một khẩu GoldenEye tốn cơ man là tiền của, cậu có biết đem số vốn đó sản xuất XM17 thì được bao nhiêu không? Cậu đúng kiểu chưa sống trong chăn chưa biết chăn có rận."
"Tôi không biết." Tôi ăn ngay nói thật: "Nhưng tôi biết anh có tiền."
"Có tiền cũng vô dụng." Hắn bất lực giải thích: "Hiện tại chưa thể công bố khẩu súng này được, cái cậu đang cầm là một trong bốn sản phẩm thử nghiệm duy nhất đấy."
"Hiếm thế?" Tôi ước lượng khẩu súng trên tay, "Đem ra chợ đen bán chắc được kha khá nhỉ?"
Trông mặt Bùi Quân có vẻ phức tạp, "Cậu thiếu thốn lắm à?"
"Ờm..." Tôi nghĩ một hồi, bèn đáp một câu lấp lửng: "hơi hơi."
——thì có ai chê tiền bao giờ?
Hắn lườm tôi, "Lương hưu của cậu cộng thêm tiền trong thẻ tôi, chưa đủ xài à?"
"Sao tôi mặt dày xài tiền của anh được chứ." Tôi buột miệng nói.
Hắn nhìn tôi chằm chặp cả buổi mới bật ra hai chữ: "Tùy cậu."
Tôi nhún vai, tháo trang bị trên người ra đặt xuống bàn xong lên lầu tắm rửa.
Hôm nay tôi hơi mệt.
Tôi xả một bồn nước ấm rồi thư thả ngâm mình trong đó đến suýt nữa thiếp đi mất.
Vừa bước ra đã trông thấy Bùi Quân ngồi dưới đèn đọc sách.
Tuy nói là phòng chung của cả hai nhưng bình thường hắn đều ở phòng khách, giờ đột ngột xuất hiện chỗ này khiến tôi không được quen lắm.
Tắm xong thuốc ức chế bị trôi đi bớt, cộng thêm nước nóng làm tăng tuần hoàn máu khiến pheromone càng khuếch tán mạnh hơn.
Ảnh hưởng của độ tương thích đến từ hai phía, quả nhiên ánh mắt Bùi Quân thoáng trĩu xuống.
Trực giác mách bảo tôi sắp toang rồi, chuồn lẹ thôi.
"Lại đây." Hắn nói.
"..."
Tôi đành phải đi lại.
Bùi Quân ôm lấy tôi từ sau, chóp mũi chẳng biết vô tình hay cố ý cọ qua tuyến thể khiến tôi bất giác rùng mình.
"Pheromone của cậu chẳng giống chủ chút nào." Hắn thấp giọng, nói: "Mềm mềm đáng yêu."
Hơi thở của hắn làm tôi ngưa ngứa bèn nghiêng đầu lảng tránh, bật lại lời hắn: "Thế giống ai, cô Dụ gì đấy á?"
"Ghen à?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Tôi giãy khỏi hắn, cười trừ.
"Cơ mà cô ấy cũng không tệ."
Bùi Quân kéo tôi về, hỏi tới: "Thế nào là không tệ?"
"Thì môn đăng hộ đối với anh, độ tương thích cũng cao.
Là đối tượng kết hôn khá lý tưởng ấy ch..."
Tôi vốn định bình tĩnh phân tích tiếp thì pheromone trong không gian bất chợt nồng đượm, lời chưa kịp dứt đã hóa thành những tiếng rên khẽ.
"Anh làm gì vậy..." Sực nhận ra Bùi Quân muốn dùng pheromone áp chế mình, tôi có hơi cáu.
Tay hắn đã bắt đầu lần mò vào áo tắm của tôi, "Làm cậu."
Tên khốn này...
Độ tương thích 98% khiến chúng tôi hấp dẫn nhau tự bản năng, dù không hề đánh dấu nhưng vô số lần chung lưng đấu cật vào sinh ra tử cũng giúp cả hai bồi đắp được độ ăn ý không gì sánh bằng.
Chắc có lẽ đây là lý do hắn chịu kết hôn với tôi.
Hắn cần một