Edit & Beta: Yuki
_________
Thời điểm tôi với Bùi Quân kết hôn là cuối xuân đầu hạ, là lúc tiết trời khắc nghiệt đến nỗi một tia nắng cũng có thể thiêu cháy cả làn da.
Vì tính chất công việc nên chúng tôi không có lễ cưới cũng chẳng có tuần trăng mật, chỉ có vô số điều lệ bảo mật đi kèm một bản hợp đồng ràng buộc chưa kí xong.
Hai năm thấm thoắt trôi qua, lại một ngày hạ oi bức.
May mà nhiệt độ điều hòa trong văn phòng cấp cao của Cục An ninh vẫn vừa đủ.
Lần gần nhất đến đây có lẽ là hai năm trước, lúc ấy tôi còn ngồi xe lăn, Đoàn Hoằng bên cạnh thì không ngừng thuyết phục tôi kết hôn với Bùi Quân.
"Độ tương thích của hai đứa đạt 98%, không ai hợp với con hơn thằng bé đâu.
Vả lại, có sự che chở của Bùi Quân, con có thể yên tâm dưỡng thương mà không cần lo vấn đề an toàn..."
Lão Cục phó dẻo mồm dẻo miệng này cố sức đẩy Bùi Quân cho tôi như vậy hẳn là sợ tôi không chịu hợp tác.
Tôi không muốn ông khó xử, bèn đáp: "Vâng."
_
Hiện tại, Đoàn Hoằng lại ngồi đối diện tôi, chủ đề nói chuyện vẫn xoay quanh Bùi Quân.
"Chân con thế nào rồi, mấy ngày mưa dầm có đau lắm không?" Ông hỏi.
"Đỡ nhiều rồi ạ, cảm ơn Cục phó đã quan tâm." Tôi trả lời.
"Đứa trẻ này," Ông thở dài, "từ ngày Tiểu Dực ra đi, con càng lúc càng xa cách ta."
...xa cách, là không dám đối mặt thì đúng hơn.
Dù gì đứa con trai duy nhất của ông cũng vì tôi mà tử trận.
Huống hồ lòng tôi tự rõ, tôi và ông không thân không thích.
"Con..."
"Ta không có ý trách con." Đoàn Hoằng cười an ủi, "Hôm nay gọi con đến còn vì chuyện khác."
"Có chuyện gì ngài cứ nói."
"Hai năm nay, Cục Điều tra lẫn Cục An ninh đều không ngừng tìm hiểu nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ năm ấy.
Gần đây có một mật thám quan trọng vô tình hy sinh trong đợt càn quét, lúc thu xếp di vật thì phát hiện hai năm trước cậu ta từng..."
Đoàn Hoằng khựng lại, như thể không tiện nói ra.
"Từng gì ạ?" Tôi hỏi.
"Từng liên lạc riêng với Bùi Quân." Đoàn Hoằng thở dài, tiếp tục: "Thêm nữa, bọn ta còn truy ra được tên mật thám này có vẻ đã phản bội tổ chức từ ba năm trước và vẫn luôn lén lút truyền tin cho TCO."
"Ý ngài là..." Tôi hiểu rõ những gì ông nói nhưng vẫn thấy thật hoang đường, "mật thám quan trọng của Cục An ninh đã phản bội từ ba năm trước mà đến tận khi hắn sơ ý bỏ mạng chúng ta mới phát hiện chuyện này ư?"
Nực cười thật.
Nực cười hơn là lời ông nói còn ngầm chĩa mũi dùi về phía Bùi Quân.
"Trước mắt chỉ là suy đoán." Đoàn Hoằng ái ngại nói: "Toàn bộ tài liệu và di vật của tên mật thám này đã bàn giao cho Cục Điều tra rồi.
Nhưng vì có dính dáng đến Bùi Quân nên ta muốn con biết chân tướng sự việc, ngộ nhỡ sau này kết quả có không được như ý thì con cũng đã chuẩn bị tâm lý."
"Sao con phải chuẩn bị tâm lý?" Tôi không còn ngồi xe lăn nữa, có thể đập bàn đứng dậy rồi, "Bây giờ Cục An ninh đang nghi ngờ Bùi Quân ư?"
"Không phải nghi ngờ, con đừng kích động." Đoàn Hoằng phất tay bảo tôi ngồi xuống, "Chỉ là thằng bé có thể phải tiếp nhận điều tra, theo luật mà làm thôi, cũng chưa chắc chắn nó có vấn đề."
Tôi vẫn không ngồi, bật lại: "Hay cho theo luật mà làm, con từng là cấp dưới của anh ấy, hiện tại còn là bạn đời duy nhất, vậy thì càng phải tránh hiềm nghi mới phải chứ."
Đoàn Hoằng như bị nghẹn không nói nên lời, ông thở dài não nề cả buổi mới kéo hộc tủ ra đưa cho tôi một chiếc USB, bảo: "Con xem đi rồi hẵng quyết định có tin tưởng Bùi Quân hay không."
Tôi không