"Cốc cốc cốc"Một hồi gõ cửa vang lên làm Diệp Băng Băng tỉnh giấc. Cô ngồi mấy giây mới bình tĩnh lại được rồi lãnh đạm nói với người ở ngoài cửa"Vào đi".Cố Tư Vũ bước vào thì thấy mặt Diệp Băng Băng đầy mồ hôi thì tiện hỏi luôn:"Em làm gì mà mặt nhiều mồ hôi thế?""À... Chắc tại trời nóng quá mà""..."Đầu Cố Tư Vũ đầy vạch đen: Trời ạ, giờ là mùa đông đấy. Hôm nay là ngày trời lạnh nhất trong mấy tháng nay đó Diệp Tổng à!!!Anh biết cô không giỏi nói dối nên cũng chẳng vạch trần. Từ trong túi áo, Cố Tư Vũ rút ra một tấm thiệp mời, không lạnh không nhạt nói:"Cuối tuần này là đại tiệc mừng thọ của Cố lão gia. Ông ấy cũng muốn em bớt chút thời gian đến dự."Diệp Băng Băng cũng biết Cố lão gia cũng rất quý cô nên không từ chối.Cố Tư Vũ ngồi một lúc biết cô không có tâm trạng nên không nán lại lâu. Đến khi bước đến cửa thì Diệp Băng Băng lên tiếng:"Cố thiếu, chuyện của Bạch Phong Thần tôi rất cảm kích anh đã giúp tôi tìm kiếm 4 năm. Món nợ này tôi sẽ dần trả. Cảm ơn anh rất nhiều."Cố Tư Vũ hiểu ý cô nên cũng không hỏi gì thêm. Cô muốn anh không cần lãng phí thời gian nữa. Lúc ban đầu cô cũng không có ý định nhờ anh tìm kiếm. Mà là anh tự nguyện. Cũng vì chuyện này nên anh mới được ở gần cô. Đến nay sắp tìm được Bạch Phong Thần thì chắc anh cũng nên rút lui thôi nhỉ? Thật ra anh biết mẹ anh đã đến gặp cô để nói với