Editor: Mộc An ChiChị dâu Tề xua xua tay, “Không sao, chúng ta đi sớm về sớm.
”Hai người nhân lúc vẫn còn sớm, đi về hướng đại đội Hồng Kỳ.
Từ bộ đội Biên thành đến công xã Hồng Kỳ phải đi qua một ngọn núi, lại đi dọc theo đường lớn khoảng ba mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy thôn trang.
Chị dâu Tề chỉ về phía trước nói: “Đó chính là đại đội Hồng Kỳ, hướng bên này là nhà của người dân mà chị thường đổi đồ.
”Khương Đường nhìn theo hướng cô ấy chỉ, một con đường nhỏ kéo dài ra đường lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy vài căn nhà đất vàng ở cuối đường.
Hai người đi vào con đường nhỏ thêm vài phút, đi vào một căn ở bên trong cùng.
Xuyên qua hàng rào tre nhìn vào trong, có thể nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ở nhà chính, đang đưa lưng về phía các cô dỗ một đứa trẻ.
Chị dâu Tề khách sáo gọi người đó: “Bác gái Trần.
”Người phụ nữ được gọi là bác gái Trần quay đầu lại, khi nhìn thấy chị dâu Tề thì cười, “Đồng chí Tuyết Mai, cuối cùng cô cũng tới rồi.
”Chị dâu Tề tên là Hướng Tuyết Mai.
Bác gái Trần bế đứa trẻ trên mặt đất lên, ra ngoài chào hỏi, nhiệt tình nói: “Mau vào đi, cửa không khóa, đẩy vào là được.
”Khương Đường nghe vậy cúi đầu nhìn cửa hàng rào tre, quả nhiên không có khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra, cùng chị dâu Tề đi vào trong sân.
Trên mặt chị dâu Tề toàn là ý cười, nhìn về phía đứa trẻ được bác gái Trần ôm trên tay, hàn huyên nói: “Thân thể Cẩu Đản có thể đứng lên rồi.
”Bác gái Trần ôm đứa nhỏ ra trước người, “Đúng vậy đó, hiện tại có thể ngồi dậy một lát.
”Khương Đường chưa từng thấy đứa bé nào nhỏ đến mức này ở cự li gần như hôm nay, nhất thời hơi tò mò, nhìn nhiều thêm vài lần.
Đôi mắt đứa