Bạch Hạo Thiên phảng phất như muốn chết lặng, mặc dù lúc trước Huyền Đông Trạch vẫn luôn tỏ thái độ khó ở với anh, nhưng ánh mắt so với hiện tại không hề mang theo tư vị lạnh lẽo nào.
Bạch Hạo Thiên đờ đẫn bị Huyền Đông Trạch tha vào khách sạn như thế nào cũng chẳng nhớ nổi chỉ chợt bừng tỉnh khi bị người ta mạnh bạo ném lên giường.
Bạch Hạo Thiên nhìn thấy Huyền Đông Trạch thoát y phục trên người mới hốt hoảng hồi phục thần trí, nghi hoặc hỏi: "Anh...anh muốn làm gì?"
Huyền Đông Trạch đáng khinh nở nụ cười, trong đáy mắt lan tràn bạo liệt cùng hận ý.
"Muốn làm gì à? Hừ! Cậu còn có tư cách hỏi câu này sao? Tôi hiện tại chính là muốn đòi lại món nợ năm năm trước cùng với món nợ hiện tại, tất cả đều đòi lại ở trên người cậu. Lão tử hôm nay thượng chết cậu. "
Nói rồi hắn nhào đến áp lên người Bạch Hạo Thiên, chế trụ anh, ra sức hôn loạn.
Bạch Hạo Thiên bất lực phản kháng, sợ làm tổn thương người kia, chỉ có thể yếu ớt chống cực, run rẩy cầu xin.
"Ưm!...Anh Đồng Trạch đừng như vậy!"
Huyền Đông Trạch đương nhiên không thể nào để cho Bạch Hạo Thiên có cơ hội chống cực, hắn hiện tại chính là muốn xả hết bực tức cùng những cảm xúc tiêu cực cứ không ngừng tích tụ ở trong lòng.
Hắn không muốn mất Bạch Hạo Thiên một lần nữa, không thể để cho anh trốn chạy vì bất cứ lý do nào. Hắn muốn khiến cho anh hãm sâu tư vị của hắn, nhớ đến khắc cốt ghi tâm, mãi cũng không thể dứt ra được. Nhưng hắn hết cách rồi, giữa bọn họ không hề có một chút ràng buộc nào, giống hệt bèo nước gặp nhau, tách ra rồi biết nơi đâu tìm kiếm.
Nên hắn chỉ có thể liều mạng thử một lần, không phải người ta thường nói tìиɦ ɖu͙ƈ là cách hiệu quả nhất để kết nối con người với con người sao? Chỉ mong người kia có thể phát sinh chút gì đó với hắn, không cần quá nhiều tình cảm, cứ để tìиɦ ɖu͙ƈ mở đường là được. Nhưng hắn không thể cầu xin Bạch Hạo Thiên, hắn chỉ còn cách trói buộc cùng cưỡng ép, chỉ vọng có thể giữ người kia ở lại bên mình.
Huyền Đông Trạch tự biến bản thân mình thành một tên cường hào ác bá, bóp chặt quai hàm Bạch Hạo Thiên ép anh nhìn hắn, mở miệng mà máy móc đọc ra lời thoại đã thảo sẵn trong đầu:
"Câm miệng, lão tử cho phép cậu mở miệng sao? Năm năm trước cậu xem tôi là cái gì? Thượng tôi một đêm liền tôi thắng cuộc, cậu cơ bản còn chẳng tham gia cuộc thi đó, tôi thắng có ý nghĩa gì sao? Lúc đó cậu xem tôi là cái gì? Con điếm à? Thượng xong liền có thưởng. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi phải đòi lại tất cả."
Nói rồi Huyền Đông Trạch dùng cà vạt trói chặt cổ tay Bạch Hạo Thiên, phớt lờ sự vùng vẫy yếu ớt của Bạch Hạo Thiên bắt đầu xé mở y phục của anh.
"Anh Đông Trạch... đừng mà, mau dừng lại đi, em sẽ không bỏ trốn nữa, xin anh đừng như vậy."
Bạch Hạo Thiên đôi mắt không biết từ bao giờ đã phủ kín một tầng hơi nước cô đọng đến mức sắp sửa trào ra, anh khản giọng cầu xin Huyền Đông Trạch. Anh muốn nói cho hắn biết không phải như vậy, năm đó không phải như vậy. Huyền Đông Trạch ở trong lòng anh cao quý như thế nào, tại sao hắn lại có thể ví bản thân mình rẻ rúng như vậy.
Năm năm trước Bạch Hạo Thiên biết mình sắp phải rời khỏi rồi, anh ích kỷ chỉ muốn một lần một lần ôm lấy người kia, chỉ muốn một lần cùng người hòa làm một, nên mới đê hèn nghĩ ra cái kế hoạch đó. Tâm cơ là Bạch Hạo Thiên anh, kỹ nữ là anh, anh chỉ muốn xin hắn đừng nói như thế nữa, đừng tự hạ thấp bản thân mình.
"Làm sao lại khóc? Nhục nhã? Ha ha vậy cậu có biết cảm giác của tôi sau khi bị cậu thượng xong rồi bỏ trốn nó như thế nào không? Tôi còn tự hỏi bản thân đáng sợ như thế nào mới khiến cậu như vậy? Cậu sợ hãi tôi à? Hay ghê tởm tôi? Chán ghét tôi? Bạch Hạo Thiên cậu rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?"
Huyền Đông Trạch kỳ thực muốn nghe lời thật lòng, hắn đã trăm ngàn lần muốn hỏi Bạch Hạo Thiên, nhưng lại không dám, vì hắn có một tật xấu, lời ra đến miệng đều hệt như mắng người, thú thật hắn cũng rất sợ, sợ nghe lời thật lòng... Nên hắn hèn nhát che kín miệng anh lại.
Bạch Hạo Thiên đau khổ lắc đầu, cổ họng phát ra âm thanh khản đặc. Anh muốn nói, anh hiện tại liền sẽ nói cho hắn nghe tất cả, xin hắn đừng nghĩ vẫn vơ tệ hại như vậy nữa. Nhưng Huyền Đông Trạch lại chặn miệng anh rồi, anh chỉ có thể đau đớn mà rơi nước mắt trong vô vọng.
"Đừng khóc, Bạch Hạo Thiên, kẻ nên khóc là tôi mới đúng hahaha. Hết lần này đến lần khác cướp hào quang của tôi, cướp bạn gái của tôi cậu đùa chưa đủ sao? Nhưng lần này lại là cái gì? Cậu xuất hiện một lần nữa quyến rũ tôi, để tôi nhận ra mình thích cậu rồi cậu lại muốn bỏ trốn. Cậu đùa tôi đấy à? Đùa như vậy vui không? Nếu đã muốn trốn còn nói yêu tôi làm gì, để tôi hi vọng làm gì, Bạch Hạo Thiên kẻ nên khóc phải là tôi... "
Huyền Đông Trạch cười nắc nẻ, đôi vai hắn run lên. Sâu bên trong sự điên cuồng ấy toát