Bạch Hạo Thiên chỉ muốn bản thân chết quách đi, buồng phổi nặng trịch đến hít thở cũng không thông. Người phía trên anh không ngừng luật động lên xuống, vẻ mặt kìm nén đến đỏ bừng, bờ môi tái đi vì đau đớn. Anh nhìn đến hình ảnh này đều không tài nào chịu được, chỉ mong sao bản thân có thể thay người kia chịu đựng hết thảy đau đớn này.
Phân thân vì tác động mà dần trở nên trướng lớn bên trong dũng đạo non mềm, nhưng Bạch Hạo Thiên lại tuyệt nhiên không hề có cảm giác thư sướng, cứ cảm thấy đầu óc nóng bừng lên không ngừng choáng váng, cả cơ thể như bị nhiệt độ luộc chín, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh nhấp nhô lên xuống.
Cũng chính lúc này chiếc cà vạt trói chặt tay anh bất chợt bung mở, Bạch Hạo Thiên dùng hết chút hơi tàn sức kiệt còn sót lại phút chốc trở mình, lần này là anh đặt Huyền Đông Trạch ở dưới thân.
Huyền Đông Trạch cũng bất ngờ bị dọa đến có phần hơi hoảng hốt, hắn không nghĩ đến Bạch Hạo Thiên sẽ đủ sức giải thoát cho chính mình, mà hắn hiện tại đã đuối sức, phía sau đau xót, nóng bừng, đến một chút sức lực cũng chẳng còn để vùng vẫy, chỉ có thể khàn giọng tức tối gào lên:
"Đồ khốn! Cậu leo xuống cho tôi."
Bạch Hạo Thiên phun khăn tay trong miệng ra, lấy lại được tự do mà nói chuyện:
"Em không xuống, em không thể để anh tự tổn thương chính mình." Anh xót xa nhìn hắn.
"Giả mù sa mưa cái gì? Lại muốn đùa giỡn tôi? Cậu rốt cuộc muốn tôi như thế nào thì mới vừa lòng cậu đây hả?"
"Em không muốn gì hết, em không có giả mù sa mưa, cũng không muốn đùa giỡn anh. Huyền Đông Trạch, em yêu anh! Thật lòng yêu anh, cho nên xin anh đừng tự tổn thương mình nữa." Bạch Hạo Thiên không kìm được nước mắt, anh cuối người ôm chặt lấy Huyền Đông Trạch, gục đầu vào hõm vai hắn khàn giọng phân trần.
"Yêu tôi? Đó là cách cậu yêu tôi sao? Năm lần bảy lượt cho tôi đội nón xanh, đến phiên mình thì lại muốn cho tôi ôm mộng hảo huyền. Bạch Hạo Thiên cậu là đồ ác độc." Huyền Đồng Trạch cũng khóc hắn nức nở khóc lên, cắn lên bả vai bạch Hạo Thiên, uất ức mà khóc.
Bạch Hạo Thiên xoay đầu hôn hắn, cắn nuốt uất ức nỉ non trong miệng hắn, lại rướn người hôn lên khóe mắt hắn, ân hận nói:
"Em xin lỗi, nhưng em yêu anh là thật lòng, năm đó là em bốc đồng thiếu suy nghĩ, nhưng những cô gái kia không xứng với anh, bọn họ kẻ thì ham hư vinh, người thì mê tiền tài, có người còn muốn tìm anh đổ vỏ hộ, em không muốn anh bị những loại người đó vấy bẩn, cho nên em..."
Huyền Đông Trạch tức giận cắt ngang lời anh, những điều đó hắn đều biết, nhưng lý do khiến hắn không tức giận là vì hắn chẳng hề để tâm đến những cô gái kia, lý do thực sự làm hắn tức giận là tại sao lúc đó Bạch Hạo Thiên không nói cho hắn biết mà lại chọn cách ngu ngốc như vậy, năm lần bảy lượt cùng hắn tranh đoạt những người không xứng đáng đó, anh ghét hắn đến như vậy hay sao?
"Cho nên cậu trắng trợn cướp đoạt? Haha Bạch Hạo Thiên cậu nói bọn họ không xứng còn cậu thì sao? Thượng người xong liền bỏ chạy, đó là hành vi của người quân tử sao? Báo hại tôi tìm kiếm cậu suốt bao năm, cậu yêu tôi, yêu tôi như vậy à? Hiện tại nhanh chóng cút xuống cho lão tử, tôi không cần cậu nữa, lão tử phải về nhà cưới vợ sinh con."
Nói rồi hắn vùng vằng muốn đẩy Bạch Hạo Thiên ra, lại bị anh kéo về. Bạch Hạo Thiên hệt như bị lời nói kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoảng loạn ôm chặt hắn vào lòng, thứ kia vẫn còn cứng rắn ghim chặt trong cơ thể hắn, anh nghẹn ngào cầu xin.
"Đừng mà, xin anh tin em đi, đừng ghét bỏ em, đừng không cần em!" Giọng anh càng lúc càng trở nên gấp gáp: " Em sẽ chuộc lỗi, sẽ không bỏ trốn nữa. Cái gì em cũng sẽ nói với anh, xin anh đừng bỏ em, anh Đông Trạch hức...hức...hức, em nói thật mà, em yêu anh thật mà, em cái gì cũng nghe theo anh, anh muốn sinh con em sẽ sinh, em sinh cho anh, bao nhiêu đứa cũng được."
"Bớt thề non hẹn biển đi, cậu cho rằng tôi tin tưởng chuyện nam nhân có thể sinh con sao?"
Huyền Đông Trạch nhìn anh trở nên như vậy liền có chút không nỡ nhưng hắn vẫn cố tình cứng miệng, tuy nhiên cơ thể hắn thì thành thật hơn thế nhiều, cánh tay theo bản năng vốn định đưa tay ra sau lưng vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy của Bạch Hạo Thiên lại bất ngờ bị anh bắt lấy. Bạch Hạo Thiên kéo tay hắn đến dưới bụng của mình, nơi có vết sẹo gồ lên kia, nỉ non nói.
"Nhìn xem, vết sẹo này là sinh em bé để lại, anh tin em đi, hiện tại, hiện tại chúng ta sinh thêm một đứa, như vậy...như vậy thì anh sẽ tin có đúng không?"
Huyền Đông Trạch còn đang thầm nghĩ có phải hắn đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Bạch Hạo Thiên quá mức nên mới khiến suy nghĩ của anh loạn thành như vậy hay không thì người phía trên đã bắt đầu động tác.
Bạch Hạo Thiên hai mắt đẫm lệ lại cuối người ôn nhu như nước hôn hắn, tỉ mỉ từng chút như đang thưởng thức một cánh hoa. Suy nghĩ của Huyền Đông Trạch trong phút chốc cũng bị nụ hôn này hòa tan, mê mụi mà tận hưởng sự ôn nhu đến từ Bạch Hạo Thiên.
Bạch Hạo Thiên dịu dàng âu yếm làm giảm bớt đau đớn nơi tư mật kia. Kỹ thuật của anh cũng chẳng khác gì năm năm trước, tràn ngập ngây ngô nhưng lại nhiều hơn một phần thành kính. Anh trân trọng từng tất