Nếu mới chỉ vài tiếng trước đây Huyền Đông Trạch vẫn còn cuồng loạn hệt như một bệnh nhân tâm thần thì hiện tại hắn chỉ có thể cắn môi, lặng người nhìn Bạch Hạo Thiên hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh. Sắc mặt anh nhợt nhạt, tay cắm ống truyền dịch, hơi thở phập phồng, trông phi thường yếu ớt.
Huyền Đông Trạch đau lòng tự trách ngồi xuống ở một bên giường nắm lấy cánh tay không truyền dịch của anh, hắn không dám nắm chặt vì sợ cản trở lưu thông máu, nên chỉ khẽ đan mười ngón tay vào nhau rồi đặt lên mu bàn tay Bạch Hạo Thiên một nụ hôn, đáy mắt hắn tràn ra sự hối hận đến tột cùng.
Bác sĩ nói cho Huyền Đông Trạch biết về tình trạng của Bạch Hạo Thiên, bảo anh chỉ phát sốt do dầm mưa cùng kiệt sức, khuyên hắn không cần quá lo lắng, nhưng Huyền Đông Trạch tâm tình vẫn không tài nào yên ổn được, hắn nhớ đến vết sẹo dài dưới rốn Bạch Hạo Thiên, không hiểu sao hắn lại cảm thấy thấy bất an, hắn càng nghĩ càng thấy sợ, hắn sợ Bạch Hạo Thiên có bệnh gì dấu hắn thì biết làm sao? Hắn không quá tin lời bác sĩ, nhất quyết đòi người ta phải làm kiểm tra tổng quát.
Vị bác sĩ đáng kính kia cũng hiểu rõ tâm trạng hiện tại của người nhà bệnh nhân, bèn trấn an hắn:
"Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng hiện tại phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể tiến hành kiểm tra tổng quát được."
"Tôi hiểu! là tôi quá nóng vội, nhưng tôi có thể hỏi bác sĩ một chuyện được không?"
"Được, ngài cứ hỏi."
Huyền Đông Trạch vừa chờ được sự chấp nhận của bác sĩ liền đi đến vén quần áo của bạch Hạo Thiên lên để lộ ra vết sẹo dài:
"Bác sĩ có thể nào cho tôi biết, vết sẹo này là làm phẫu thuật ở bộ phận nào để lại không?"
Vị bác sĩ tận tình tiến đến xem xét, bất chợt ông sững lại, ánh nhìn thoáng chốc biến thành đăm chiêu.
"Vết sẹo này... "
Ông là bác sĩ khoa nội, tuy cũng đã từng gặp qua vô số vết mổ, cũng có đủ tự tin dựa vào vị trí vết mổ để phán đoán bệnh trạng trước đó của bệnh nhân, nhưng vừa nhìn thấy vết mổ trên người người bệnh này lại làm ông thoáng chốc bối rối. Vết mổ này nếu đặt trên người bệnh nhân nữ thì vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng rõ ràng người bệnh này lại là nam.
Vị bác sĩ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
"Ngài chờ một chút, để tôi liên hệ khoa sản."
Vị bác sĩ tức tốc liên hệ sản khoa, khoảng một lúc sau một nữ bác sĩ khác tiến vào, cả hai cùng nhau kiểm tra lại vết sẹo trên người Bạch Hạo Thiên một lần nữa, nhỏ giọng nghị luận:
"Này, điều này cũng quá khó tin đi."
Vị nữ bác sĩ ra vẻ giàu kinh nghiệm, ôn tồn giải thích:
"Khó tin nhưng không phải sẽ không xảy ra, mười năm trước tôi từng gặp một ca như vậy, đây là một loại di truyền hiếm gặp."
"Được cảm ơn chị bác sĩ Tề, tôi sẽ báo lại với người nhà bệnh nhân."
"Huyền tiên sinh, anh không cần phải quá kích động, bệnh nhân quả thực từng làm phẫu thuật, nhưng không phải như những gì anh nghĩ. Mà là cậu ấy từng mang thai, đây là vết sẹo do sinh con để lại."
Vị bác sĩ mang điều mình nghe được từ bác sĩ sản khoa lần lượt giải thích với Huyền Đông Trạch.
Huyền Đông Trạch nghe xong nhất thời trố mắt, mãi cho đến khi bác sĩ ra ngoài hắn vẫn thất thần đứng đó, tầm mắt rối rắm nhìn về phía Bạch Hạo Thiên đang hôn mê đôi mắt nhắm nghiền.
"Em sinh con cho anh, sinh thật nhiều Đông Đông cho anh. Anh đừng ghét em nữa, đừng ghét em."
Những lời Bạch Hạo Thiên nói trong lúc hoảng loạn như vang vọng lại trong đầu hắn. Anh không hề lừa hắn, vậy mà hắn lại không mảy may để ý, còn nghĩ rằng anh đang nói nhảm. Phải rồi, Bạch Hạo Thiên nói sẽ sinh thật nhiều Đông Đông cho anh, chẳng lẽ...
Huyền Đông Trạch càng nghĩ càng run rẩy, hắn chợt nhớ đến lời Đông Đông từng nói bé không có mẹ bé là do ba sinh, này là thế nào. Trời ạ!
Bất chợt có một luồng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, chẳng phải hắn luôn cảm thấy đôi mắt của Đông nhìn rất quen thuộc nhưng lại chẳng nhớ là giống ai hay sao? Nghĩ rồi Huyền Đông Trạch nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho mẹ mình.
[Mẹ có thể gửi ảnh lúc nhỏ của con đến đây được không? Rất gấp."
Chẳng mấy chốc bức ảnh đã được gửi vào máy hắn, không ngoài dự đoán Huyền Đông Trạch toàn thân chấn động nhìn vào bức hình lúc nhỏ của mình, mà Đông Đông hiện tại đường nét cùng đôi mắt này hệt như bản sao lúc nhỏ của hắn. Vậy mà hắn, vậy mà hắn một chút cũng không chú ý đến điểm này.
Huyền Đông Trạch mơ hồ nhớ lại những ký ức vụn vặt của cái đêm lễ tình nhân gần năm năm trước ấy, mà Đông Đông tính tuổi mụ cũng vừa vặn sắp năm tuổi, này không thể nào là trùng hợp được, hơn nữa bé lại còn do chính Bạch Hạo Thiên sinh ra. Chữ Đông trong tên của Đông Đông là cùng một cách viết với chữ Đông trong tên của hắn, còn rất nhiều, rất nhiều chi tiết khác, chỉ là hắn không mảy may chú ý đến.
Đôi tay hắn run rẩy muốn chạm vào Bạch Hạo Thiên nhưng lại chẳng dám, Huyền Đông Trạch hắn phải vô tâm đến cỡ nào mới không để ý đến những việc này, nó rõ ràng rành rành ra trước mắt vậy mà hắn chẳng thèm chú ý, cứ để mặc cho cơn giận chi phối bản thân hệt như một tên mất não, đáng lẽ hắn phải sớm biết, hắn có thể biết về Bạch Hạo Thiên nhiều hơn, nhưng hắn lại hèn nhát không dám truy hỏi, để hiện tại chỉ có sai lầm tiếp nối sai lầm.
Trong lúc Huyền Đông Trạch nội tâm vẫn còn đang đấu đá cuồn cuộn gió bão, thì bên này Bạch Hạo Thiên cũng bất ngờ tỉnh lại. Cánh tay yếu ớt với lên bắt lấy cánh tay đang dừng giữa không trung của hắn. Huyền Đông Trạch xót xa nhìn anh, tâm hắn hệt như có hàng ngàn mũi dao đâm trúng, đau xót đến nghẹn ngào, hắn trở tay nắm chặt lấy tay Bạch Hạo Thiên, tay còn lại giúp anh nâng người dậy, đau lòng hỏi han:
"Em thấy trong người sao rồi? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?"
Bạch Hạo Thiên trước mắt cũng chẳng thèm để tâm thân thể của mình, anh chỉ nhớ trước khi ngất đi hai người đã là chuyện đó, nơi kia của Huyền Đông Trạch lúc đầu không có chuẩn bị kỹ lưỡng, nhất định sưng lên, nghĩ đến anh liền gấp gáp.
"Em không sao? Còn anh, anh có khó chịu không? Em không làm anh đau chứ? Em xin lỗi..."
"Đồ ngốc này, sao lại xin lỗi anh? Là anh nóng giận, anh không tốt, hại em phát sốt."
Nhưng Bạch Hạo Thiên lại chẳng chú ý lắm đến mấy lời này, anh nắm chặt lấy tay Huyền Đông Trạch như thể sợ hắn sẽ bỏ rơi mình, nghẹn ngào nói:
"Anh Đông Trạch, anh phải tin em nhé! Em không có lừa gạt, em yêu anh thật lòng, chuyện gì em cũng có thể làm cho anh, đừng bỏ rơi em..."
"Anh tin, anh tin em, đều tin em, là anh sợ hãi sợ hãi em rời khỏi anh nên mới nghĩ ra hạ sách này, tha lỗi cho anh."
Hắn ôm chặt lấy Bạch Hạo Thiên xoa dịu bờ vai đang run rẩy của, như đang xoa dịu nỗi sợ trong lòng anh. Nội tâm Huyền Đông Trạch không ngừng tự trách bản thân đã dọa người này thành ra bộ dạng như vậy, hiện tại vô cùng hối hận.
Hắn cắn môi mình đến bật máu, đau xót hôn lên vành tai anh, thật nhẹ nhàng rồi khẽ thì thầm: "Sinh con đau lắm không em?"
Hắn nuốt nước mắt, ân hận hiện lên trong mắt, hắn nói tiếp: "Hạo Thiên! Tha thứ cho anh có được không? Anh xin lỗi, anh đã không biết, nếu anh biết sớm hơn đã không để hai cha con em chịu khổ đến mức này."
Bạch Hạo Thiên nghe xong đầu tiên là ngỡ ngàng, tiếp theo liền mếu máo, vui mừng xen lẫn oan ức thi nhau cuộn trào trên nét mặt anh, anh ôm lấy Huyền Đông Trạch thật chặt : "Anh...anh tin lời