Nếu duyên phận đến, cản cũng cản không được, trải qua ngày đầu làm việc ở AG, Lê Mộc cảm thấy như nhảy vào nơi dơ bẩn, cả người hôi hám, nói tóm lại rất không vui vẻ.
Ban đầu ăn xong cơm trưa, mọi người lảm nhảm về tin đồn linh tinh của những người xinh đẹp trong công ty, hôm nay tâm trạng Lê Mộc giống như ánh mặt trời xán lạn, nhưng sau khi gặp một người quen cũ, mây đen cứ trôi bềnh bồng.
"Tiểu Mộc, buổi chiều cô dạo quanh công ty, làm quen hoàn cảnh mới, chiều tôi có việc vội, không đi với cô được."
"Chị Tịnh, không sao, tôi tự đi được."
Mới nói nữ ma đầu sắp về tới, phòng kế hoạch làm việc nhiệt huyết hẳn lên, mọi người chăm chỉ làm việc, thậm chí nước cũng không dám uống nhiều, sợ đi WC nhiều ảnh hưởng hiệu suất công việc.
Lê Mộc âm thầm ca ngợi giám đốc Ngả: Người lợi hại!
Bắt đầu từ tầng một, Lê Mộc đi lên từng tầng cao hơn, nghe nói tầng càng cao chức càng lớn. Nàng chưa làm ở công ty lớn lần nào, luôn thấy không tự do bằng công ty nhỏ, nàng không chịu nổi áp lực, đó cũng là lý do vì sao gà mờ như Hồ Bán Tiên cũng lăn lộn lên được quản lý, mà nàng vẫn là một nhân viên bình thường.
Lần này nếu không phải bị Hồ Tiểu Uyển cám dỗ mọi mặt, nàng sẽ không đến AG ăn máng khác, đôi lúc cũng hiểu được, bản thân nên vươn lên, nếu muốn tìm được một nửa ưu tú, nàng cũng phải thăng chức mới được, vừa nghĩ như thế, Lê Mộc rất phấn khích.
Lê Mộc ghé vào lan can tầng mười sáu, quan sát xung quanh, nhìn toàn bộ công ty bận rộn, muôn hình muôn vẻ phụ nữ mặc các loại quần áo đắt tiền, cẩn thận tỉ mỉ thong dong tự tin, đi lướt qua Lê Mộc.
Lê Mộc lười nhát lần đầu tiên muốn thử hòa nhập vào nơi nhịp sống nhanh này.
"Cô tới đây."
Lê Mộc cuồng giọng nói, rất nhạy cảm với giọng dễ nghe, giọng ngự tỷ hơi lạnh lùng nhưng trong trẻo lọt vào tai, nàng nhanh chóng xoay người.
Nàng quay người lại, cảm xúc hơi phức tạp.
Tục ngữ nói, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu người đó quê.
Cũng là áo sơ mi, nhưng đối phương kết hợp quần đen dài. Thật ra đầu tiên Lê Mộc nhìn thấy là đôi chân dài kia, tiếp tục nhìn lên trên, mới có chút xấu hổ vì đụng hàng, nhưng còn đang cảm thán, tỉ lệ cơ thể thật tốt... Lúc nhìn thấy khuôn mặt của người ta, Lê Mộc vỡ mộng.
Toàn bộ quá trình biến hóa tâm lý không quá hai giây, trong nháy mắt Lê Mộc tan vỡ.
WTF? Ngả... Ngả Hi?!
Ngả Hi mới đi công tác về, không có phút giây nghỉ ngơi nào, vì Phương tổng muốn mở cuộc họp khẩn cấp, vội vã trở về công ty. Cô kéo ống tay áo lên phân nửa, vô thức lấy tay vén sợi tóc bên tai, lộ ra xương cằm đẹp đẽ, đi quá nhanh làm cho gương mặt cô hơi nóng lên, đôi mắt đẹp khẽ cau mày, chuyện đụng hàng này, là ai cũng thấy xấu hổ.
"Nói quản lý Triệu của phòng kế hoạch đem tài liệu dự án mới đến đây, tôi cần sử dụng cho cuộc họp ngay bây giờ."
"Hả?" Lê Mộc ngu ngốc đầu ngỗng, còn đang nghĩ, cô gái này không phải Ngả Hi sao? Cô ta hoàn toàn không nhận ra nàng!
Nhưng cũng bình thường, bây giờ so với khi trung học, nàng thay đổi đâu phải ít, không chừng ấn tượng của Ngả Hi về nàng còn mắc kẹt trong thời kì bốn mắt chim bìm bịp, suy nghĩ bay về thời trung học, lúc đó đúng là có thể dùng từ mưa gió máu tanh để miêu tả.
"Tôi nói!" Cơ thể vốn mệt mỏi, còn không biết chui ra từ đâu một nhân viên nhỏ nhoi ngây ngô đầu ngỗng, Ngả Hi cố nén giọng nói bực bội, chẳng qua chỉ lên giọng cao quãng tám, giọng ngự tỷ ngày càng lạnh này có thể đóng băng người cách ba mét, "Nói quản lý Triệu của phòng kế hoạch đem tài liệu dự án mới đến đây, tôi cần sử dụng cho cuộc họp ngay bây giờ."
Giám đốc Ngả phòng kế hoạch, không lẽ là Ngả Hi? Họ này không phổ biến lắm, tám phần mười là đúng, thế giới này có nhỏ quá không...
Chẳng lẽ phải nhắc lại lần thứ ba? Lúc này Ngả Hi muốn quăng nhân viên này cho chó ăn, AG chú trọng nhất là năng suất, cho tới nay chưa có ai để giám đốc Ngả căn dặn vấn đề nào ba lần, mà còn nói ba câu y như nhau, câu "ngày mai cô không cần đi làm" sẽ giải quyết vấn đề nhanh hơn.
Cũng may trước khi Ngả Hi phẫn nộ đến đỉnh điểm, Lê Mộc chạy như một làn khói, "Tôi đi lấy liền."
Lê Mộc chạy nước rút năm mươi mét đến phòng kế hoạch, thiếu chút nữa không ngừng lại kịp đụng mặt vào cửa kính, "Chị Tịnh có ở đây không? Giám đốc Ngả muốn lấy tài liệu dự án mới nhất."
Tiểu Mã tổ văn thư chỉ bàn làm việc của Triệu Tịnh, "Quản lý bị khách gọi đi rồi, tất cả tài liệu với usb để hết trên bàn đó."
Khoảng sáu phút, may mắn chỉ tốn sáu phút, Lê Mộc thở hồng hộc giao tài liệu đến tay Ngả Hi, hiệu suất cũng nhanh chứ.
"Đường ngắn như vậy cô tốn sáu phút?!"
Lê Mộc: "..."
Một câu cảm ơn còn coi được, nói ra một câu như vậy, dù gì cũng là bạn học cũ mà? Lê Mộc nhìn bóng dáng cô đi vào phòng hợp, thè lưỡi, "A Tây ba*!"
*"A Tây ba", "A Tây" hoặc "Tây ba" là thán từ trong tiếng Hàn biểu thị cho sự bất mãn, kinh ngạc hay khiếp sợ. Rất ít khi được sử dụng trong trường hợp nói chuyện với người lớn hơn hoặc khi nói chuyện với cấp trên, giống như lén lút xả giận mới sử dụng, hoặc khi đang tức giận không biết dùng từ gì để biểu đạt. Trong tiếng Trung "A Tây" thường được sử dụng theo nghĩa "chết tiệt".
Gặp Ngả Hi, đây là chuyện lớn, Lê Mộc lại chạy nước rút năm mươi mét đến phòng nhân sự, kéo Hồ Tiểu Uyển ra ngoài, ép buộc mời uống trà trưa.
"Cậu biết cấp trên của mình..." Lê Mộc suy nghĩ một chút, Ngả Hi cũng không phải là người lãnh đạo trực tiếp, nên đổi, "Cậu biết cấp trên của quản lý của mình là ai không?" Chưa tính ra còn chưa biết, mới tính thì phát hiện khoảng cách giữa hai người đã xa như vậy, nghĩ đến khi xưa còn tốt nghiệp chung.
Hồ Tiểu Uyển nhàn nhã ăn bánh pudding sữa chua, cắn muỗng, "Biết mà, Ngả Hi đó, bạn học cũ cậu cũng quên à? Ngày xưa cậu còn chế giễu cô ấy là vạn năm nhị đó."
Ai bảo cậu hảo tâm nhắc nhở, Lê Mộc bùng nổ, "Vậy sao