Lê Mộc tươi cười xoay người đón chào, quả nhiên Ngả Hi đã thay quần áo, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này giống ngày xưa như đúc. Không biết vì sao, đã qua nhiều năm như vậy, Lê Mộc vẫn không nhịn cãi nhau với Ngả Hi được, mặc dù người ta bây giờ là giám đốc đại nhân cao cao tại thượng.
"Giám đốc Ngả, hôm nay đúng là ngày đầu tiên tôi đi làm."
Lời nói ra như bom ném vào phòng kế hoạch, thật không nhìn ra, cô bé Lê Mộc mới đến có nghị lực mạnh mẽ như vậy, đa số nhân viên trong phòng, ngay cả quản lý cũng không dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với giám đốc Ngả, Lê Mộc muốn lên thiên đường sao.
"Không biết quy định của công ty còn cãi?" Ngả Hi tao nhã xoay người, để lại bóng lưng lạnh lùng cho Lê Mộc, "Đến phòng làm việc của tôi."
Hiện nay phòng nhân sự tuyển người như thế nào? Bởi vì sự kiện đoạn phim lúc chiều làm Ngả Hi nổi lửa trong bụng.
Ngả Hi giẫm mối hận thiên thu đi trước, Lê Mộc bước chậm phía sau, khí thế cũng thua xa.
Sau khi hai người đi, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều xác định, giám đốc Ngả khí thế hào hùng nói một câu: Ngày mai cô không cần đi làm.
"Ngày mai cô không cần đi làm nữa."
"Tại sao?" Lê Mộc kêu lên, chỉ vô tình đem đồ ăn vào công ty, còn chưa ăn nữa, vậy mà bị đuổi việc thì có nhân tính không!
Hoặc giả như Ngả Hi nhận ra nàng, thì đây là trả thù?
Ngả Hi ném usb lên bàn, thoải mái ngồi trên ghế xoay, ngón tay mảnh khảnh đập mặt bàn, "Kêu cô đem tài liệu, đây là cái gì!"
Lê Mộc nào biết chuyện xấu hổ xảy ra trong phòng họp tầng mười sáu, hiện tại nàng rất muốn phản bác, lớn như vậy, usb cô cũng không biết sao?
Nhưng phải bình tĩnh, bình tĩnh, phải thời thời khắc khắc đề phòng, Ngả Hi giờ là cấp trên của nàng, nắm trong tay khẩu phần ăn của nàng.
"Tan việc nói với bên nhân sự, ngày mai không cần đến."
Đúng thì có thể nhịn nhưng này không thể nhịn.
"Ngả Hi, cô đừng khinh người quá đáng!"
Lê Mộc nóng nảy, vỗ bàn một cái chỉ mặt gọi tên, ngày đầu đi làm đã bị coi thường như vậy, dễ trêu nàng sao.
Ngả Hi cười lạnh lắc đầu, rõ ràng đoán sai tuổi của Lê Mộc, "Sinh viên bây giờ, muốn tôi dạy cô phép ứng xử cơ bản sao?"
Ánh mắt này giọng nói này, dáng điệu vênh váo tự đắc không thay đổi chút nào. Lê Mộc tức giận đến nghiến răng, "Tôi..."
"Giám đốc Ngả ——" Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
"Chuyện này không liên quan tới Lê Mộc, do sơ sót của tôi, đưa nhầm... usb rồi."
Nếu Triệu Trịnh không đến giải thích, thực sự Lê Mộc sẽ bị oan, "Lỗi của tôi, tôi không coi kĩ." Hai người chia sẻ trách nhiệm tốt hơn một người gánh tội.
Triệu Trịnh nhận toàn bộ trách nhiệm, lão Hồ cố ý để cô trông nom Lê Mộc, chưa cho thử việc được một ngày đã bị đuổi, cô cũng áy náy, hơn nữa đúng là lỗi của cô, không thể để Lê Mộc chịu được.
"Giám đốc Ngả, dù sao cô cũng đừng làm khó Lê Mộc, hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, còn chưa bàn giao công việc xong."
Lê Mộc cúi đầu không lên tiếng, nàng sợ vừa mở miệng, thùng thuốc súng họ Ngả lại oanh tạc.
Lê Mộc? Ngả Hi nghiêng đầu nhìn Lê Mộc cúi đầu, thật ra lúc vừa gặp cô đã thấy quen quen, "Quản lý Triệu, cô ra ngoài trước."
"Lê Mộc... cô ở lại?" Ngả Hi gọi Lê Mộc định đi theo Triệu Trịnh trở lại.
Định trêu hoa kiểu gì, ở lại thì ở lại, ai bảo ngài là giám đốc đại nhân.
"Ngồi đi."
Giọng nói hòa dịu, còn cho ngồi, làm Lê Mộc được sủng mà còn phải sợ.
"Ngước mặt lên, thanh niên phải tự tin."
Lê Mộc không nói, ngẩng đầu liếc mắt, khinh bỉ: "Tôi nhỏ hơn cô hai tuổi thôi, giám —— đốc —— đại —— nhân."
"Cô biết tôi?... Cô là Lê Mộc?!" Cuối cùng giọng điệu người quen cũ của Lê Mộc làm Ngả Hi tìm được đầu mối, theo lý thuyết hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu, sẽ không quen thuộc mới đúng.
Đúng là ánh mắt khinh bỉ này.
Ký ức hãy còn mới mẻ, lần đó là lễ trao giải lúc trung học, cô và Lê Mộc đứng kề vai, sau đó Lê Mộc cầm micro gào thét một câu khó quên với học sinh toàn trường: "Bạn Ngả Hi, bạn bị rớt tã."
Lê Mộc nói xong còn nhìn cô.
Câu này thật sự vang vọng khắp trường, cho nên sau này tụ họp với bạn cũ, thỉnh thoảng có người trêu cô: "Ngả Hi, bạn bị rớt tã."
Lịch sử đen tối không đành lòng nhớ lại.
"Đúng! Tôi là người khi xưa đã nhặt tã cho cô bốn mắt chim bìm bịp —— Lê Mộc." Dùng từ miêu tả chính xác như vậy có giúp cô nhớ lại không?
Lê Mộc trổ tài miệng lưỡi nhanh lẹ, tạm thời nàng vẫn chưa quen với việc Ngả Hi làm sếp, hiện tại giống như bạn học cũ đang "ôn chuyện", tuy bầu không khí không quá tốt.
Ngả Hi nghẹn lời, nhìn chằm chằm Lê Mộc một lúc, chỉ lờ mờ hỏi lại một câu: "Cô phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Lê Mộc: "..."
Hai người cũng không nói thêm điều gì, giản đơn chào hỏi hai câu đã lâu không gặp, Lê Mộc cảm thấy bản thân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Ngả Hi cũng không có gì bất thường, cũng đúng, bây giờ nhớ lại hành vi nông nỗi lúc nhỏ đúng là ngây thơ đến buồn cười.
Tuy nhiên, ở tương lai không xa, Lê Mộc sẽ thu hồi ý nghĩ này, nàng thật sự không thấy cô gái này tốt hơn nổi.
Nói như thế nào đây, sau khi "quen biết" với Ngả Hi, Lê Mộc trở nên nhẹ nhõm, những suy nghĩ trước kia toàn là buồn lo vô