Tạm thời, tâm tư Ngả Hi rối bời, lâu nay không có tâm trạng làm việc, hôm nay thật đúng là phiền, nếu không cô sẽ không tâm sự với Lê Mộc.
"Được rồi..." Ngả Hi bỏ dở đề tài này, Lê Mộc đã đi gần nửa tiếng, "Cô đi tới đâu rồi?"
"Tôi về rồi."
Lê Mộc vừa nói chuyện vừa mở cửa, nàng đổi giày để thuốc lên bàn, dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời vấn đề chưa kịp nói trong điện thoại, "Không nên vì cô đơn mà tìm người yêu, kết hôn càng không nên."
"Người thích chưa xuất hiện tôi sẽ chờ..." Lê Mộc cảm thấy nói như vậy có hơi giả tạo, sau đó nhún nhún vai, thái độ thờ ơ, "Dù sao hiện tại tôi nghĩ là vậy."
Chờ, không biết chờ bao lâu.
"Chờ không được, vẫn một mình?"
"Cô trù tôi à, chuyện sau này ai biết thế nào, không biết cô bi quan như vậy đó."
Ngả Hi không thèm nói, xoay người vào phòng tắm tắm, quả thực nước ấm có thể rửa trôi uể oải, vì sao có nhiều người sống an nhàn như vậy? Ví như Lê Mộc.
Nhưng mà Ngả Hi lại nghĩ tới đêm Lê Mộc uống say, "tôi rất cô đơn... thật là đau khổ...", tuy rằng bình thường Lê Mộc hay mạnh miệng, nhưng trong thâm tâm vẫn sợ cô đơn, say rượu thường có thể phản ánh tâm trạng thực sự của một người.
Vì sao luôn luôn nghĩ về Lê Mộc, chuyện của mình còn không lo được, Ngả Hi rửa sạch bọt xà phòng, quấn khăn tắm. Cô cũng muốn ngâm mình trong bồn, thế nhưng còn công việc, tốc chiến tốc thắng.
Độ lửa vừa phải, Lê Mộc cố ý bỏ thêm chút nước, dễ ăn hơn, nàng múc hai chén, để nguội, thấy Ngả Hi chậm chạp chưa ra nên tự ăn trước.
"Tắm rồi, đến đây ăn..." Ánh mắt Lê Mộc dừng trên người Ngả Hi, người đẹp mới tắm sờ sờ trước mặt, trên cánh tay và đùi cũng còn đọng nước, da sau khi tắm cũng ửng đỏ, rất có khí sắc, "...tí cháo đi."
Vốn chỉ cần hai giây để nói xong một câu, Lê Mộc ấp úng mất năm giây, nhất là khi Ngả Hi xoay người đối mặt với nàng, xương quai xanh đẹp mắt, Lê Mộc nói xong nhanh chóng cúi đầu ăn cháo, nhịp tim tăng tốc hơn.
"Ừ, tôi đi mặc quần áo."
Có cảm giác làm sao bây giờ? Lê Mộc nghĩ chắc chắn là do nàng quá đói khát, thế cho nên mới sản sinh suy nghĩ không thuần khiết với Ngả Hi, nàng an ủi bản thân, đây là bệnh chung khi gặp mỹ nữ, Ngả Hi là mỹ nữ, nên có cảm giác này là rất bình thường.
Hiện tại Lê Mộc tâm phục khẩu phục thừa nhận, Ngả Hi rất đẹp, trước đây nàng có thành kiến với Ngả Hi, có lẽ do ganh tị.
"Rất bình thường rất bình thường..." Lê Mộc thì thầm hai câu, một chén cháo ăn rất nhanh, còn chưa đủ, đi vào bếp múc thêm một chén, lúc này Ngả Hi đã thay áo ngủ đi ra, Lê Mộc thấy cái váy này rất quen, đêm Ngả Hi vào phòng nàng ngủ, mặc cái áo này.
Để cháo nguội một lúc, độ ấm vừa phải, Ngả Hi dùng muỗng từ từ ăn.
"Rất ngon." Ngả Hi nói với Lê Mộc, nàng đang bưng chén cháo đứng đối diện bàn ăn, cũng không ngồi.
"Hả? Cô... cô nói gì?" Lê Mộc vừa mất hồn, ngồi xuống bàn ăn, hình như Ngả Hi vừa nói gì đó.
"Ngon." Vì đói, Ngả Hi đã ăn nửa chén, cô nghĩ hình như Lê Mộc không được tự nhiên lắm, nhất là mặt, tại sao... đỏ như vậy, "Cô nóng lắm à?"
Nóng, đột nhiên bị nóng. Lúc Lê Mộc từ bếp ra ngoài thì thấy lưng Ngả Hi, cũng hơi sững sờ, tóc ướt rơi lả tả, hợp với bờ vai mảnh khảnh, rõ ràng Lê Mộc nghĩ hơi gợi cảm. Đến lúc ánh mắt Lê Mộc nhìn tới ngực Ngả Hi thì, nội tâm dường như có một loại xao động ngoài tầm kiểm soát, là cái váy ngủ này, tay nàng từ dưới chui vào, đụng ngực Ngả Hi...
Có một số việc, càng nghĩ thì càng biến thái, nhưng Lê Mộc rất xác định, cảm giác của nàng đối với Ngả Hi thực sự có hơi thay đổi, nếu là lúc mới dọn đến, thì Ngả Hi có cởi hết trước mặt nàng nàng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ, nếu Ngả Hi đòi ngủ chung nàng, chắc chắn nàng sẽ từ chối.
Lê Mộc cảm thấy mình như mấy tên nam biến thái, thấy dáng gái đẹp thì sẽ mơ tưởng viễn vong, dừng! Dừng ở đây.
"Ừ ừ... ăn cháo đi..." Lê Mộc ngẩng đầu, chỉ vào chén cháo, lại vùi đầu ăn một muỗng, cháo từ trong nồi mới múc ra rất nóng miệng, "A..."
"Nóng quá nóng quá..." Lê Mộc hé miệng le lưỡi, đỡ hơn chút.
"Cẩn thận một chút đi ~" Ngả Hi hả hê cười rộ lên, "Lưỡi... lưỡi cô nhìn như lưỡi cún ~"
"Cô ăn cháo của tôi đó! Không biết cám ơn thì thôi đi, còn cười tôi, Ngả Hi, nhả cháo ra trả tôi, nhanh lên!"
"Cô thật ghê tởm."
Kế hoạch còn chưa chuẩn bị xong, Lê Mộc biết Ngả Hi cho mọi người về sớm, còn cô về nhà tăng ca, chỉ cần điểm này, sếp này vẫn còn trái tim, lâu rồi mới gặp người như vậy, ở chung với nhau, Lê Mộc nghĩ người này rất tốt, nhưng đôi khi cái mặt rất đáng ghét.
Ngả Hi cũng có cảm giác như vậy, mặc dù Lê Mộc nói chuyện rất "bỉ ổi", nhìn sơ như đứa trẻ mới lớn, nhưng rất hiền lành, nửa đêm còn đi mua thuốc cho cô... Ngả Hi ở chung với nhiều người, nhưng thấy Lê Mộc rất khác, thậm chí có thể nói, Lê Mộc là người tốt nhất.
Lê Mộc tắm, Ngả Hi còn đang làm việc, quả nhiên nghiêm túc làm việc càng hấp dẫn hơn... không chừa một ai, thiếu chút nữa biến thành người hâm mộ não tàn, Lê Mộc lau tóc đứng sau Ngả Hi, nhìn giám đốc đại nhân làm việc như thế nào.
Tóc Ngả Hi nhiều, cũng rất dài, nên đến giờ tóc cô vẫn còn ướt, tuy rằng nhiệt độ đã tăng lên, nhưng nửa đêm tóc ướt lỡ như bị cảm thì sao?
"Cô sấy tóc chút đi... bị cảm khó chịu lắm."
Ngả Hi tiếp tục gõ bàn phím, cũng không quay đầu lại, hiệu suất làm việc của giám đốc rất cao, "Thôi."
Được