"Tôi sẽ ôm cô thật chặt, cô nhìn thử xem, rất đẹp đúng không?"
"Ừ." Mở mắt, Ngả Hi càng không dám buông Lê Mộc ra, cảm giác nhìn đầy đủ không sót thứ gì rất tốt, nếu không có Lê Mộc, sợ rằng cô không sẽ có cơ hội thưởng thức phong cảnh đẹp như vậy.
Đến khi cáp trượt gần đến chân núi thì Ngả Hi hoàn toàn buông Lê Mộc ra, hai cô gái ngồi đối diện đưa máy ảnh cho Lê Mộc, "Đàn chị, có thể chụp giùm tụi em không?"
"Ừ ~"
Vốn hai người chỉ ngoan ngoãn nắm tay, nhưng đến khi Lê Mộc chụp, cô gái Nhật bỗng nhiên hôn lên má của váy ngắn, Lê Mộc chụp được cảnh này khá hoàn hảo.
Ngả Hi có hơi kinh ngạc, không lẽ... hiện tại như thế này phổ biến lắm sao?
"Cậu làm gì vậy!" Váy ngắn bị hôn trước mặt mọi người nên xấu hổ đỏ mặt.
"Chụp xong rồi." Lê Mộc cầm tấm ảnh lắc lắc, hình chầm chậm hiện ra, mấy đứa nhỏ bây giờ thật là biết cách đùa, không nói câu nào đã hôn, cũng không phân biệt ở đâu.
"Cám ơn đàn chị ~" Cô gái Nhật lèo nhèo lấy ra hai tấm hình, lúc ăn cơm hai người đã chụp Lê Mộc và Ngả Hi, "Hai cái ảnh này... ảnh này cho đàn chị, đừng trách tụi em nha, tụi em chỉ là rất muốn chụp thôi."
Trong ảnh Lê Mộc đang quỳ gối trên cỏ quấn tóc cho Ngả Hi, chỉ chụp được má của Lê Mộc và lưng của Ngả Hi, góc ảnh rất tốt, có hơi hướng Nhật Bản, ảnh còn lại không bàn về phong cách... là mới chụp, trong hình Ngả Hi nhắm hai mắt cau mày bổ nhào vào Lê Mộc, hơn nữa người chụp cũng đứng ngồi không ổn định, ảnh rất quỷ dị...
"Đây là ảnh của chúng ta..." Lê Mộc đưa hai tấm ảnh cho Ngả Hi, cơ bản không cho Ngả Hi cơ hội lựa chọn, lập tức rút tấm ảnh Ngả Hi "ma quỷ". "... Tôi lấy ảnh này!"
"Tại sao?!" Ngả Hi nghĩ Lê Mộc lấy tấm ảnh kia là để sau này cười nhạo nhược điểm của cô, vốn cô cũng muốn lấy ảnh đó, "Xấu chết..."
"Đúng! Là vì cô xấu... tôi mới thích mà..." Lê Mộc hăng hái cười "ha ha ha", không nghĩ Ngả Hi cũng có lúc bị hủy hết hình tượng, tất nhiên phải cất cẩn thận.
Tiếp theo, đàn em nói một câu làm tiếng cười của Lê Mộc im bặt.
"Đàn chị, hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Đột nhiên, rất im lặng.
Nếu như lần đầu tiên Ngả Hi không hiểu được hàm ý "quen nhau", thì sau khi váy ngắn bổ sung, cô nên hiểu đúng. "Tụi em quen được một tháng."
Vấn đề này, Lê Mộc muốn Ngả Hi trả lời, muốn xem phản ứng của cô để biết được một chút suy nghĩ của cô.
Tuy rằng Ngả Hi giật mình, nhưng sẽ không hoàn toàn thể hiện ra, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, thói quen trung hòa với mọi thứ, cô lại càng không khoa tay múa chân vào cuộc sống của người khác, "Tôi nghĩ hai đứa hiểu lầm rồi..."
Đối với phản ứng thờ ơ của Ngả Hi, Lê Mộc rất khó nắm bắt, người thường nếu nghe được vấn đề như vậy, không phải sẽ cảm thấy không thể tin được sao? Nếu không chấp nhận hai người con gái yêu nhau... trả lời thờ ơ như vậy cũng hoàn toàn khớp với phong cách của Ngả Hi.
Một câu hai ý, Lê Mộc còn vọng tưởng đoán mò tâm tư của người khác, xem ra là tự đánh giả cao bản thân.
Hai cô gái nghe Ngả Hi trả lời như vậy, trong lòng có hơi mất mát.
"Chúc hai đứa hạnh phúc." Trước khi xuống cáp treo, Ngả Hi nói với hai cô gái năm chữ, ban đầu Ngả Hi không muốn nói như vậy... nhưng hai cô gái trẻ sẵn sàng phá bỏ thế tục để yêu nhau, dù xã hội có hiểu được tình yêu như vậy hay không, hai người cũng là người dũng cảm, ngược lại, Ngả Hi cảm thấy mấy năm qua cô chấp nhận thỏa hiệp với chuyện tình cảm, mới thực sự là nhu nhược.
Đèn lên rực rỡ, Ngả Hi và Lê Mộc đi trên con đường đá xanh, Lê Mộc liên tục suy nghĩ, tại sao lúc chiều Ngả Hi lại nói "chúc hai đứa hạnh phúc" với hai cô gái kia?
Nếu không thể chấp nhận, có thể chúc phúc như vậy sao? Tương tự, nếu Ngả Hi chúc phúc như vậy,