Kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, buổi chiều cuối tuần Lê Mộc trở về thành phố, chưa kịp lấy hơi đã bị Hồ Tiểu Uyển Mạc Nhiên kiên quyết lôi ra ngoài.
Quán cà phê "Tam đường hội thẩm".
Lê Mộc vùi đầu ăn liên tục ba cái bánh ngọt, mới phát hiện ánh mắt của Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên có hơi lạ.
"Giải thích giải thích đi." Hồ Tiểu Uyển giơ điện thoại ra trước mặt Lê Mộc, đưa ảnh Lê Mộc và Ngả Hi đi siêu thị với nhau, sau đó hai chân tréo nguẩy thở dài: "Triển vọng quá, nghe nói cậu cưỡng hôn Ngả Hi?!"
Còn nghe nói? Nói thẳng là nghe Mạc Nhiên nói không được sao, Lê Mộc biết không tránh được chuyện này, hễ khi nào mà nàng thầm mến ai hay gì đó, phản ứng đầu tiên của Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên đều như thế này.
"Chơi trò chơi, Mạc Nhiên cũng ở đó." Lê Mộc chột dạ khuấy cà phê.
"Lê Mộc cậu đúng là đáng sợ, giữa chúng ta còn có chuyện gì để giấu, có còn là chị em không? Nếu như cậu thích cô ấy, chắc chắn tụi mình sẽ giúp cậu theo đuổi..." Hồ Tiểu Uyển vỗ ngực một cái, nghĩa khí giang hồ gì gì đó, cô có thể nói rõ ràng đâu ra đấy, giống như cô rất hào hiệp.
Lê Mộc không biết theo đuổi người khác như thế nào, nhưng nàng có thể xác định Mạc Nhiên rất giỏi, đẹp là một chuyện, có bí kíp là một chuyện khác. Hôm qua Lê Mộc nghe Ngả Hi nói mới chia tay, quả thực làm nàng muốn theo đuổi, Ngả Hi không ghét nàng hơn nữa hình như có thể chấp nhận les...
"Ừ, mình thích cô ấy." Lê Mộc tự cắn môi của mình gần như muốn sưng lên, mới có thể nhả được mấy chữ này.
"A ——" Tiếng thét chói tai của Hồ Tiểu Uyển thu hút ánh mắt tấn công của các khách hàng khác, cô nói như vậy chỉ để gài bẫy Lê Mộc nói thôi, không nghĩ... Lê Mộc lại nghiêm túc nói ra bốn chữ "mình thích cô ấy."
Hồ Tiểu Uyển giảm âm điệu xuống: "Tiểu Mộc, cậu... cậu thích Ngả Hi thật à?!! Nhưng cô ấy có bạn trai mà..."
Hiện tại Lê Mộc rất ghét ai đem chuyện Ngả Hi có bạn trai ra nói, Ngả Hi đã chia tay, chuyện này là điểm yếu của cô ấy, hơn nữa làm cô ấy không vui rất lâu, "Cô ấy chia tay rồi, mọi người không nên lấy chuyện bạn trai cũ của cô ấy ra nói!"
Tiêu đời, bây giờ chắc chắn là thích thật, Hồ Tiểu Uyển nhìn biểu cảm mê muội của Lê Mộc, còn chưa quen nhau đã hóa thành "cuồng ma hộ thê".
Về vấn đề này, Mạc Nhiên hiểu Lê Mộc hơn, so với Hồ Tiểu Uyển tò mò thì Mạc Nhiên có xu hướng quan tâm hơn, "Tiểu Mộc, bắt đầu từ khi nào, cậu có chắc là thích không?"
Bắt đầu từ khi nào? Lê Mộc cũng không biết, giống như ồn ào ầm ĩ rồi nảy sinh thiện cảm, vốn là thủy hỏa bất dung với Ngả Hi, trong lúc vô tình trở nên hợp ý, về nhà với nhau rất hạnh phúc, ăn cơm với nhau rất hạnh phúc, cãi với nhau rất hạnh phúc, giờ đã biến thành... nhìn Ngả Hi cũng thấy rất hạnh phúc.
"Mình không biết... nhưng lúc mình hôn cô ấy... Mạc Nhiên, chắc chắn là mình thích cô ấy, làm gì bây giờ?" Lê Mộc hơi ngượng ngùng và lo lắng nói ra một câu hoàn toàn không phù hợp với phong cách của bản thân: "Mình muốn theo đuổi cô ấy..."
Hồ Tiểu Uyển chỉ kém biến thành vòi sen phun cà phê thành một vòng ba trăm sáu mươi độ, cô không nghe nhầm, Lê Mộc vừa chủ động nói muốn theo đuổi Ngả Hi.
"Mình muốn theo đuổi cô ấy..." Từ rất lâu, Lê Mộc vẫn mang suy nghĩ ôm cây đợi thỏ, chưa từng chủ động bắt lấy mối quan hệ nào cả, từng rung động nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại. Lần này, Lê Mộc không muốn lại bỏ lỡ vì sự nhút nhát của mình, có thể dũng cảm một lần, nàng có thể có được hạnh phúc... Dù sao khi tiếp xúc với Ngả Hi, luôn cảm thấy cách hạnh phúc rất gần.
Lê Mộc thành thật kể tình huống của nàng và Ngả Hi, thêm hai người tính toán lập kế hoạch, tốt hơn chiến đấu một mình.
Hồ Tiểu Uyển tổng hợp lại điều kiện của hai người, trong đầu nhanh chóng tạo ra một bản báo cáo về tỷ lệ thành công nếu Lê Mộc theo đuổi Ngả Hi, cuối cùng phát hiện Lê Mộc và Ngả Hi quá hợp nhau, nếu hai người có thể đến với nhau, điển hình