"Đang tìm, giờ em dọn ra rồi?"
Ngả Tình hất chân cởi giày cao gót, cũng không khách khí, đi chân trần đến sô pha ngồi xuống, đưa chân lên cao tréo nguẩy, thuận tay cầm đồ ăn vặt trên bàn của Lê Mộc, nhai rột rột.
"Chị, em khát quá, có bia không? Phải lạnh nha ~"
"Chị hỏi em, giờ em dọn ra rồi thì ở đâu?"
Hóa ra, Ngả Hi tìm phòng không phải là muốn dọn đi, Lê Mộc đứng tại chỗ cắn răng vui vẻ, người đến là khách, nàng chạy vào phòng bếp cầm hai lon bia ướp lạnh, đưa cho Ngả Tình, "Không đủ thì trong tủ lạnh còn."
"Cô đừng cho nó uống!" Ngả Hi buồn bực, em họ của cô ở nhà họ Ngả có thể nói là "xưa nay chưa từng có", nhà họ Ngả chưa từng có cô bé nào như Ngả Tình, cãi nhau ẩu đả gì cũng làm, lệch xa khỏi quỹ đạo phát triển của dòng họ. "Còn nhỏ mà uống bia gì..."
Lê Mộc bị Ngả Hi "dữ", giống như nàng đã làm sai điều gì, bình thường lúc làm việc mắc lỗi Ngả Hi mới tung giọng nói này.
Ngả Tình nâng lon bia uống một hớp, uống đủ rồi mới vểnh môi oán giận, "Em lớn rồi, chị là đồ cổ hủ... Được rồi, trước khi tìm được phòng em ở nhà chị ~"
"Ở đây không có chỗ ngủ, em về trường đi."
Ngả Tình chỉ chỉ phòng ngủ, "Không phải có hai phòng sao."
"Phòng kia có người ở."
Ngả Tình không nghe không từ bỏ, "A? Em với chị ngủ chung, chị ~~"
Nếu theo Ngả Tình, mãi cũng không dứt được, Ngả Hi hiểu Ngả Tình, nếu Ngả Tình ở đây, thì ở mười ngày nửa tháng cũng không chịu đi, hơn nữa Ngả Tình có một đống bạn bè xấu, Ngả Hi không dám nghĩ, mới tưởng tượng đã đau đầu, giọng nói vẫn rất kiên quyết, "Không được, tìm được phòng chị sẽ nói, giờ em về trường đi."
Là chị em, quan hệ lại gay gắt như vậy, Ngả Hi nói không cho người lạ vào nhà, em họ cũng không châm chước sao...
"Chị ~~~, chị là tốt nhất, chỉ một đêm, ngày mai em sẽ trở lại đó! Chắc chắn nghe lời chị!"
"Không —— được ——"
"Đi mà..."
Lê Mộc lên tiếng: "Để em cô ngủ phòng tôi đi..."
Nếu Lê Mộc không mở miệng, Ngả Hi nắm chắc mười phần sẽ đuổi được Ngả Tình, nhưng giờ, "Nó ngủ phòng cô... vậy cô ngủ đâu?"
"Tôi ngủ sô pha cũng không sao ——" Lê Mộc cười cười với Ngả Tình, thật đúng là không nhìn ra cô gái này mới mười tám tuổi, ăn mặc quá chín chắn, "Không sao, vậy em ngủ phòng tôi đi."
"Tốt quá tốt quá..." Không giải quyết được Ngả Hi, Ngả Tình đổi mục tiêu sang Lê Mộc, dù sao tối nay cô sẽ ngủ nhờ không chịu đi.
Ngả Tình bước tới kéo tay Lê Mộc, cười xán lạn, "Chị xinh đẹp, xưng hô thế nào?"
"Tôi là Lê Mộc."
Cô gái này từ trước đến giờ là tự lai thục*, hoàn toàn đối lập với Ngả Hi, nhất là câu "chị Mộc Mộc", làm cả người Lê Mộc run rẩy nổi da gà, da có thể rơi đầy đất.
*Chỉ một người rất thoải mái, nhiệt tình, không sợ lạ. Có khi cũng để ám chỉ người nhiều chuyện, xởi lởi.
"Chị Mộc Mộc ~~~ chị tốt quá ~~~"
"Làm sao em có thể để chị Mộc Mộc ngủ sô pha được chứ, chị Mộc Mộc, tối nay tụi mình ngủ chung đi, em có một số vấn đề muốn hỏi!"
"Hả? Thật sao..."
Ngả Hi liếc mắt nhìn thoáng qua Lê Mộc, muốn dùng ánh mắt nhắn nhủ bốn chữ "tự gánh hậu quả", nhưng hiển nhiên Lê Mộc không hiểu được.
Ngả Hi: "Ngày mai phải dọn đi."
Ngả Tình: "Biết rồi biết rồi..."
Lê Mộc muốn tiếp tục nói chuyện quan trọng lúc nãy với Ngả Hi, nhưng sau khi bị Ngả Tình cắt ngang, đã không còn can đảm để nhắc tới, hơn nữa trong phòng có người thứ ba, có mấy lời không tiện nói.
Ngả Tình núp trong phòng Lê Mộc chơi trò chơi, Ngả Hi ở phòng mình, cửa đóng, Lê Mộc ngồi trong phòng khách, nghe câu được câu không lại đổi kênh, một buổi chiều như vậy, pin điều khiển từ xa cũng bị nàng hút cạn.
Mở ví, Ngả Hi rút một tấm hình, bỏ vào ví đã gần một tháng, trong hình là cảnh Lê Mộc quỳ gối trên cỏ giúp cô quấn tóc, nhìn... lại thẩn thơ.
Đột nhiên lại có tiếng gõ cửa, Ngả Hi hoảng loạn nhét tấm ảnh xuống gối, "Vào đi..."
Lê Mộc mở cửa ra, Ngả Hi ngồi trên giường, còn cầm ví trong tay, "Ngả Hi... buổi tối, buổi tối cô muốn ăn gì? Tôi nấu..."
Sau khi lớp giấy mỏng manh bị đâm rách, sau khi trong lòng hai người đều biết rõ, ngay cả những giao tiếp cơ bản cũng trở nên gian nan, giống như có gì đó thay đổi...
"Tôi..." Ngả Hi do do dự dự một lúc không nói được tên món, sau đó một âm thanh lanh lảnh vang lên: "Tôm rang, sườn kho... em đói bụng..., chị có thể nấu ăn à chị Mộc Mộc?!"
Thiếu chút nữa Lê Mộc quên sự tồn tại của Ngả Tình, "Ừ, muốn ăn gì? Nói với tôi..."
"Chị Mộc Mộc... Chị thật sự quá tốt!" Ngả Tình nhào tới người Lê Mộc, ôm kiểu gấu, làm Lê Mộc không thở nổi, "Em yêu chị chết mất!"
Dứt lời, Ngả Tình hôn lên mặt Lê Mộc một cái, Lê Mộc sợ hãi đẩy cô ra...
"Chị Mộc Mộc dễ xấu hổ vậy à, thật đáng yêu."
Bị một cô gái nhỏ hơn mình bảy tám tuổi nói đáng yêu, chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì, Lê Mộc cảm thấy bị trêu ghẹo.
"Ngả Tình em đừng quậy!" Ngả Hi nhìn không được, mới ở một buổi đã khiến căn phòng lộn xộn, chỉ chỉ có Lê Mộc tốt tính không nói gì, "Lê Mộc... cô kệ nó đi."
Vì sao Ngả Hi không muốn gặp Ngả Tình, ở chung một tuần, Lê Mộc hoàn toàn hiểu, chữ mà Lê Mộc thấy ghê tởm nhất năm là ba chữ, đúng là ——