Nơi làm việc, Lê Mộc lắc lắc cái cổ hoạt động gân cốt, Ngả Tình ở nhà hai người hai ba ngày, và có dự định ở lâu hơn nữa, Lê Mộc ngủ sô pha ba ngày, cảm giác cái cổ cũng không phải của mình.
"... Đưa tài liệu này cho giám đốc Ngả."
Chân Lê Mộc nổi gió, xông pha tới trước mặt quản lý Triệu, tích cực nhận việc, "Quản lý, tôi đi tôi đi!"
Đứng ngoài cửa kính, Lê Mộc không gõ cửa ngay, mà trốn ở một góc kín lén nhìn vào trong, Ngả Hi đang cúi đầu xem tài liệu, khí chất thanh nhã đẹp như tranh vẽ.
Nhíu mày, nhắm mắt, cắn môi, Ngả Hi để tài liệu xuống, một loạt biểu cảm nhỏ bé cũng bị Lê Mộc nhìn thấy, nàng tùy ý gõ cửa một cái thì đi vào.
"Chuyện gì?" Ngả Hi ngẩng đầu thấy Lê Mộc, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi đem tài liệu đến cho cô." Lê Mộc đặt tài liệu trên bàn, ly cà phê còn đang bốc hơi nóng, tuy rằng ở nơi làm việc không thích hợp nói chuyện riêng tư, nhưng Lê Mộc thấy khuôn mặt Ngả Hi hơi tái nhợt, nhịn không được quan tâm, "Có đau không?"
Ngả Hi nghe không rõ Lê Mộc nói câu sau là gì, đưa tay cầm ly cà phê, "Ừ, không có việc gì thì ra ngoài đi."
Đang chuẩn bị uống, Lê Mộc dám "đoạt" lấy cái ly trong tay cô, "Không nên uống cà phê trong thời gian hành kinh!"
"Tôi... tôi đi pha đường đỏ cho cô." Lê Mộc cầm cái ly đi phòng nước.
Trước khi đi, Lê Mộc cố ý tăng nhiệt độ điều hòa lên, tuy rằng thoạt nhìn chỉ là tiện tay làm, nhưng quả thực rất tri kỉ, thành thật mà nói, Lê Mộc "ung dung thản nhiên" quan tâm, làm Ngả Hi cảm động rất nhiều lần.
"Cám ơn."
Nước đường đỏ cũng đem tới, Lê Mộc còn chưa đi, Ngả Hi không thể làm gì khác ngoại trừ hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Tôi nhìn cô uống hết thì đi."
"Lê Mộc..." Ngả Hi muốn nhắc nàng ở đây là phòng làm việc, nhưng không có cách nào từ chối Lê Mộc quan tâm mình, "Sao cô biết tôi..."
Đối với người mình quan tâm, sẽ để ý từng chút một, chưa kể đây là những ngày quan trọng trong tháng, Lê Mộc nhìn bên cạnh không có người lạ, lôi cái ghế ngồi xuống cạnh Ngả Hi, tay chống lên bàn, nâng má nhỏ giọng nói với Ngả Hi: "Vì... vì sáng nay cô làm dính trên bồn..."
"Phụt..." Ngả Hi vừa uống một hớp đường đỏ, trực tiếp phun lên mặt Lê Mộc, "A, kì quá..."
Ngả Hi rút khăn giấy hoang mang rối loạn lau mặt cho Lê Mộc, vốn định nói "xin lỗi", nhưng biểu cảm của Lê Mộc thực sự là muốn bị dạy dỗ.
Lê Mộc đưa mặt tới gần Ngả Hi hơn, tiện cho cô lau, mắt cong cong toe toét cười, "Tôi giỡn thôi."
"Tởm quá, tự lau đi."
Lê Mộc nhận khăn giấy từ Ngả Hi, cố ý cầm tay cô, tuy rằng chỉ có hai giây, lại truyền đạt rất nhiều thứ.
Ngả Hi rụt tay lại, trốn tránh ánh mắt nóng cháy của Lê Mộc, mỗi lần Lê Mộc nhìn cô như vậy, đều làm cô thấy lo lắng mơ hồ, "Lê Mộc... ở đây là công ty."
Ở công ty thì không được như vậy, có nghĩa là ở nhà thì có thể? Ngả Hi nói giống như dung túng trá hình, hai người đều nhận ra hàm ý này, Ngả Hi muốn giải thích, nhưng có thể giải thích gì chứ?
"Vậy... tôi về làm việc."
Lê Mộc đang cảm thấy đắc chí vì đột phá nho nhỏ của mình, hôm nay can đảm nắm tay cô, ngày mai có thể sẽ tiến thêm một bước... chỉ cần Ngả Hi không chống cự, một ngày ngào đó, khoảng cách sẽ ngày càng gần.
Trở lại bàn làm việc, không khí phòng kế hoạch dường như không đúng lắm, cảm giác "gió thổi mưa giông trước cơn bão", Lê Mộc biết chắc là xảy ra chuyện quan trọng, súng bắn chim đầu đàn, tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng duy trì im lặng thì tốt hơn.
"... Vậy, không ai đi được sao?"
Quản lý lặp lại nhiệm vụ đi công tác một lần nữa, Lê Mộc đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trời nóng ai không muốn ngồi phòng máy lạnh, chuyện công tác nào có ai bằng lòng đi.
"Mà lần này trợ lý của giám đốc