"Tại sao phải đi, ở đây không phải rất tốt sao? Cũng mấy năm..."
Tuy rằng lần trước Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên cãi nhau có hơi khó chịu, nhưng dù sao hai người cũng là bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn, cũng vì thân thiết mới thẳng thắn, khi biết Mạc Nhiên phải rời khỏi thành phố A, Hồ Tiểu Uyển lập tức vọt tới nhà lôi Mạc Nhiên ra ngoài, cần một lời giải thích.
"Mình... chán rồi, muốn thay đổi cuộc sống."
Đêm hè vẫn nóng, Mạc Nhiên sảng khoái uống nửa ly bia lạnh, cũng không thấy mát mẻ vui vẻ, ngược lại là tẻ nhạt vô vị.
"Vậy cậu với Phương tổng, làm sao bây giờ?" Mặc dù nghĩ hỏi vấn đề này có hơi dư thừa, nhưng việc này vẫn canh cánh trong lòng Hồ Tiểu Uyển, tại sao Mạc Nhiên có thể qua lại với Phương Hi Hàm? Theo hiểu biết về Mạc Nhiên, lý do chỉ có một: "Cậu không biết cô ấy có hôn phu, phải không?"
Dốc ngược ly bia lên uống, Mạc Nhiên vui buồn hỗn tạp, cá là mọi người đều nhìn ra tâm trạng không vui của cô, Hồ Tiểu Uyển buồn bực, Mạc Nhiên phóng khoáng đâu mất rồi? Đừng nói với cô, Mạc Nhiên vì một cô gái nên phải uống rượu giải sầu.
"Còn thế nào..." Mạc Nhiên buồn buồn nằm lên bàn, lơ mơ nói sáu chữ, "Chơi đủ rồi, thì chia tay."
Chơi thật sao? Hồ Tiểu Uyển chứng kiến Mạc Nhiên ăn chơi nhiều năm, chưa bao giờ có chuyện như hôm nay, "Mạc Nhiên, cậu có chuyện gì không thể nói với mình sao?"
Mạc Nhiên không ngẩng đầu, tiếp tục nằm lên bàn, "Không có gì, chỉ nghĩ chơi lâu rồi nên mệt mỏi, muốn thay đổi môi trường."
"Có phải cậu thích Phương Hi Hàm không?!"
Mạc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, làm Hồ Tiểu Uyển càng hoảng sợ, "Mình... mình thích cô ấy? Cậu nghĩ nhiều quá, lâu lắm rồi, cậu thấy mình thích ai chưa?"
Những lời này là sự thật, mặc dù Mạc Nhiên luôn miệng nói thích Lê Mộc, nhưng Hồ Tiểu Uyển biết rõ, lắng đọng nhiều năm, tình bạn lâu năm không biến thành tình yêu được... cẩn thận nghĩ lại, Mạc Nhiên, đúng là chưa từng thích ai...
"Mạc Nhiên..." Hồ Tiểu Uyển nhẹ vỗ vai cô, lúc còn bé, bản chất Mạc Nhiên nổi loạn ngỗ ngược, có thể nghĩ là do còn nhỏ, nhưng bây giờ cũng sắp hai mươi tám, lẽ nào cứ tiếp tục chơi đùa sao?
Ở mức độ nào đó, vấn đề tình cảm của Mạc Nhiên càng khó giải quyết hơn Lê Mộc, chí ít Lê Mộc biết bản thân muốn gì, còn Mạc Nhiên, đeo cái mặt nạ dối trá ăn chơi trụy lạc, đúng, kinh nghiệm yêu đương cô phong phú hơn mọi người, nhưng trong lòng lại trống rỗng hơn bất cứ ai.
"Mạc Nhiên, tìm kiếm một tình yêu, ổn định lại đi."
"Tình yêu?" Mạc Nhiên hừ lạnh, cười đến đau lòng người khác, "Mình không tin nhất... là tình yêu."
"Mạc Nhiên..."
Mạc Nhiên khoát khoát tay, tối nay đến chia tay, không phải nghe đại tiểu thư Hồ nấu xúp tinh thần, "Đừng nói nữa, mình là con nít ba tuổi à... uống rượu."
"Xin lỗi, mình tới trễ."
Lê Mộc hấp tấp chạy tới, Hồ Tiểu Uyển kéo nàng lại ngồi chung, "Làm gì vậy, hai mươi phút rồi!"
Con tim Lê Mộc cay đắng, chỉ muộn mười phút thôi, thế nhưng phải hủy hẹn hò, nếu không phải chuyện gấp, nàng phải lột da Hồ Tiểu Uyển mới được.
Bầu không khí có hơi áp lực, Mạc Nhiên quá im lặng, "Bị sao vậy?"
"Lê Tiểu Mộc, đây, cạn một lon trước!" Hồ Tiểu Uyển mở cho Lê Mộc một lon bia, đẩy tới trước mặt nàng.
"Nhiều vậy?" Lê Mộc sợ hãi, lúc nãy trên xe, Ngả Hi đã dặn...
"Đừng uống nhiều... còn nữa, khi về nhớ gọi chị, chị đến đón em."
"... Chị không đi thật sao? Nhất định phải ăn tối."
Lê Mộc muốn Ngả Hi đi chung, nhưng Ngả Hi từ chối, trước đó không có chào hỏi, Ngả Hi sợ mình đột nhiên xuất hiện làm mọi người lúng túng.
Có thể cũng là do quan hệ của cô và Lê Mộc, Ngả Hi sợ mình không thể dùng thái độ tự nhiên nhất để đối mặt với những người khác.
"Uống một ly, chỉ uống một ly thôi ha!" Lê Mộc chắc chắn có tiềm chất trở thành người sợ vợ, Ngả Hi thờ ơ nói một câu, nàng ghi tạc trong lòng lúc nào cũng nhớ tới.
Nghe Mạc Nhiên nói phải rời khỏi thành phố, phản ứng của Lê Mộc và Hồ Tiểu Uyển giống nhau như đúc, đang tốt tại sao lại đi, hơn nữa Mạc Nhiên làm phục vụ ở quán bar không phải rất thuận buồm xuôi gió sao, mỗi ngày có thể giao lưu với rất nhiều cô gái đẹp, vừa có thể thỏa mãn nhu cầu của cô.
Chỉ số EQ của Lê Mộc thấp, luôn luôn suy nghĩ vấn đề quá mức đơn giản.
"Phương tổng..."
Phương tổng, Phương Hi Hàm, họ Phương, Mạc Nhiên bực dọc, hơi lớn giọng: "Đừng nhắc cô ấy liên tục được không!"
Lê Mộc nuốt vào bụng nửa câu còn lại, vô tình đạp trúng thùng thuốc súng, Mạc Nhiên rất ít khi nổi giận như thế, không phải nàng mới nói một câu thôi sao... cái gì mà liên tục nhắc cô ấy? Lê Mộc nghẹn ngào nhìn Hồ Tiểu Uyển, Hồ Tiểu Uyển le lưỡi một cái với nàng.
Không phải người khác luôn luôn nhắc tới cô ấy, mà là bản thân luôn luôn nhớ tới cô ấy, Mạc Nhiên chưa từng chia tay dây dưa ướt át như lần này. Mọi khi chia tay, đối với cô chia tay là giải thoát, mà lần này không có cảm giác tự do.
Trò chơi của cô và Phương Hi Hàm, không biết ai thua ai thắng, có lẽ đều thua, nhưng giờ cũng không ai truy xét kết quả.
Dù sao chỉ là một trò chơi, bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Phương Hi Hàm đứng sau lưng Mạc Nhiên, nhìn hai cô gái hôn nồng nhiệt mãnh liệt trước mặt, thật đúng là "cảnh đẹp ý vui", chờ buổi diễn kết thúc, "... Mạc Nhiên, em biết mình đang làm gì sao?"
Từ sau khi đi biển trở về, thái độ của Mạc Nhiên bất ngờ thay đổi, không gặp mặt không liên lạc, giống như từ mùa hè chuyển sang mùa đông chỉ cần hai mươi bốn giờ.
"Đêm nay đừng đi, chờ tôi."
Phương Hi Hàm tức giận khó kiềm chế, Mạc Nhiên đứng trước mặt cô, nói những lời này với cô gái khác, "Mạc Nhiên, em có ý gì?"
"Tôi có ý gì Phương tổng không biết sao? Muốn đùa với nhau, tôi không có ý kiến đâu ——"
Phương Hi Hàm tặng cô một cái tát, năm ngón tay in đậm trên mặt Mạc Nhiên, "Đừng quên bây giờ cô là người con gái của tôi!"
Còn nhớ rất rõ hơn một tháng trước, Mạc Nhiên chặn xe của cô, nói cho cô biết "tôi nhớ cô", lần đầu tiên Phương Hi Hàm nghĩ một câu yêu thương, còn thoải mái hơn thử các loại tư thế trên giường.
Từ hơn một tháng trước, Phương Hi Hàm đã biết mình thua, cô đoán không được suy nghĩ của Mạc Nhiên, nhưng cô rất hiểu rõ