"Ngả Hi, em thích chị..."
Không gian im lặng, trong phòng lặng thinh chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc, Lê Mộc không rõ giọng nói của mình có đủ để Ngả Hi nghe không, nhưng quả thực có hơi nhỏ, không cố ý thổ lộ, chỉ vô tình biểu lộ.
Có đôi khi, có người để quan tâm, và được người quan tâm, hạnh phúc như nhau.
Ngả Hi ăn gì đó làm miệng phùng lớn, cái miệng nhồi nhét một cái bánh làm gò má phồng lên, lần đầu thấy cô ăn ngon như vậy, trước đây khi đói bụng, chưa bao giờ cô quên kiêu ngạo, Lê Mộc nhìn mê mẩn, thật là muốn vươn tới chạm vào đôi má phồng của cô một cái, đôi môi của cô cũng trở nên rạng rỡ khi được đồ ăn thoa lên một lớp bóng loáng, quyến rũ hơn tất cả các loại son.
Thực sự rất nghi ngờ cái lỗ tai của người này nghe có chọn lọc, vì "thích" và "yêu" là hai chữ rất nhạy cảm, tốc độ nhai của Ngả Hi càng lúc càng chậm, cuối cùng ăn xong còn liếm môi một cái, ánh mắt dừng trên đồ ăn trên bàn bị tiêu diệt hết phân nửa, nhưng tâm tư lại dừng ngay câu Lê Mộc chưa nói xong...
"Em nói gì?"
Không phải Ngả Hi cố ý muốn Lê Mộc lặp lại, chỉ là không biết trả lời thế nào, nói một câu râu ria để giảm xóc... Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại, quả thực Ngả Hi có hơi muốn cho Lê Mộc lặp lại lần nữa, muốn nhìn nàng đỏ mặt, lặp lại "em thích chị" lần nữa.
"Em nói..." Lê Mộc thẳng người lên, cố gom toàn bộ dũng khí nhưng chỉ nói một câu, "Chắc chắn chị nghe thấy! Đừng giả bộ ngốc!"
"Em..."
Năng lực nói sang chuyện khác của Lê Mộc vẫn mạnh mẽ như trước, "Cháo nguội... em đi hâm lại."
"Tiểu Mộc, chị ăn no rồi."
Lê Mộc bưng cháo vào bếp, nàng chỉ nghe thấy "Tiểu Mộc", cùng với giọng hơi hơi nũng nịu của giám đốc đại nhân, giống như là ảo giác, Lê Mộc vui vẻ nhốn nháo, cười toe toét không biết làm sao khép lại, cuối cùng mạnh mẽ cắn môi dưới, thu hồi tám cái răng.
*
Từ khi vào tháng tám, lòng Lê Mộc đang rất hồi hộp, phát lương là một chuyện, nhưng hiện giờ Lê Mộc nhìn xa hơn, sau đó ba ngày, cũng chính là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc —— đêm thất tịch.
Nếu là trước đây, thất tịch là ngày gì Lê Mộc cũng không biết, nói đúng hơn, không phải không biết, mà là không muốn biết. Nàng thường oán khí lôi kéo, khinh bỉ với Hồ Tiểu Uyển, "Valentine, valentine trắng, valentine đen, còn có lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc, Bán Tiên, tại sao mấy cặp đôi lại thích ăn lễ vậy chứ?!"
Khi Hồ Tiểu Uyển mỉm cười trả lời nàng, thực ra mỗi ngày mười bốn mỗi tháng đều là lễ tình nhân, Lê Mộc chỉ có thể dùng "ha ha" để thể hiện tâm trạng như có nghìn vạn con ngựa chạy giẫm lên bùn cỏ dâng trào trong lòng.
Hiện tại Lê Mộc mới hiểu được một câu "lễ tình nhân có gì tốt" lúc xưa, những lời này rốt cuộc có bao nhiêu chua xót.
Thế nhưng, năm nay khác, hôm Lê Mộc khoanh tròn vào ngày thất tịch trên lịch điện thoại, hầu như nhìn chằm chọc như muốn chọc thủng một lỗ trên màn hình, trong đôi mắt ti hí dường như đang âm mưu gì đó, không sai, ngày này quan trọng hơn bất kì ngày lễ truyền thống nào khác, mặc dù không được nghỉ lễ!
Lễ tình nhân, là ngày lễ làm cho các khách sạn nhà hàng lung lay rung chuyển, bao nhiêu người thoát ế trong ngày này, bao nhiêu người từ con gái trở thành... phụ nữ.
Thực ra Lê Mộc có nguyện vọng khác, lần đầu trải nghiệm lễ tình nhân sau hai mươi lăm năm, nàng muốn tìm một cơ hội, giao nụ hôn đầu cho Ngả Hi mà thôi, nghiêm túc hẳn hoi, có thể xác nhận mối quan hệ này. Mặc dù cũng cảm thấy suy nghĩ của mình rất ngây thơ, nhưng không phải những cô gái đang yêu đều là người ngốc sao? Miễn cưỡng cũng coi như nàng đang yêu, chắc cũng có thể lý giải tình huống này, huống chi đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Mỗi ngày lại trôi quá chậm, Lê Mộc không biết làm sao để miêu tả nó, trước thất tịch một ngày, tất cả anh chị em trong công ty đều tập trung vào ngày có người vui có người buồn này, nhưng chỉ có một mình Ngả Hi, giống như đầu gỗ.
Buổi tối tan việc về nhà, rốt cuộc Lê Mộc nhịn không được nói bóng gió, "A Tây, ngày mai có... có kế hoạch không?"
"Không có."
Thật là một câu lời ít ý nhiều, Lê Mộc không nản chí, "Tối mai em mời chị ăn cơm!"
"Sao?"
"Phát lương, em khao chị, mỗi ngày đưa em đi làm ~~~"
Ngày mai là lễ tình nhân, em muốn ăn một bữa cơm dưới ánh nến với chị, những từ này rất buồn nôn, Lê Mộc hoàn toàn không nói được, nói ra rất giả tạo.
"Ừ, chị không ý kiến."
Hoa hồng lễ tình nhân, rất vô vị, nhưng Lê Mộc lại đến cửa hàng hoa đặt trước mấy ngày, địa chỉ giao là công ty.
Tuy rất vô vị, nhưng bất kể khi nào, giá hoa hồng có gai cũng huyền diệu như thế, Lê Mộc nghĩ, biểu cảm của Ngả Hi như thế nào khi nhận được hoa?
"Ơ chao ôi ~~~"
Một tiếng "ơ chao ôi" làm cho toàn bộ phòng kế hoạch mất hết tâm tư làm việc, một nữ đồng nghiệp nhiều chuyện lại bắt đầu "trình diễn", "Giám đốc Ngả nhận được hoa hồng, chậc, thật là, ganh tị quá..."
Sau đó phát ra một đống tiếng cảm thán:
"Cũng là phụ nữ, mà khác nhau quá..."
"Năm ngoái chồng tôi tặng tôi hoa lan, năm nay một cái lá cũng không có!"
"..."
Lê Mộc nghĩ, tôi tự chọn hoa, gu thẩm mỹ sao kém được, nghe các nữ đồng nghiệp ganh tị với Ngả Hi, không phải là đang khen nàng trá hình sao? Nàng lén lút nhắn cho Ngả Hi một tin nhắn, chỉ ba chữ: Chị thích không?
Sau đó đợi một tiếng đồng hồ cũng không có tin nhắn hồi âm.
Quản lý chạy đến, nói hôm nay là ngày đặc biệt, ai có người yêu thì có thể tan tầm sớm một tiếng, thoáng cái mọi người ầm ĩ nổ tung, không người yêu cũng lấy mỹ phẩm bắt đầu trang điểm, giống như sẽ lập tức có hẹn, lại còn không có người yêu phải ở lại làm việc, không thể khổ hơn.
Lê Mộc cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhìn tin nhắn, Ngả Hi chưa hồi âm, người trong phòng làm việc cũng về hết.
Ra khỏi cửa, không chỉ có phòng kế hoạch, toàn bộ công ty chỉ còn lác đác vài người, cái công ty này tỉ lệ độc thân từ năm mươi phần trăm thoáng cái hạ xuống không à, Lê Mộc chắp tay sau mông, thong thả đi tới phòng làm việc của Ngả Hi, gõ cửa, không đợi cô trả lời đã bước vào.
Sau khi vào phòng làm việc của Ngả Hi, Lê Mộc mới biết tại sao biểu hiện của nữ đồng nghiệp nhiều chuyện lại khoa trương như vậy, một góc tường... chất đầy hoa hồng, còn giống hệt bó hoa của nàng mua, Lê Mộc cảm thấy cần phải đến nói chuyện với chủ cửa hàng hoa, hoa hồng này, độc nhất vô nhị chỗ nào? Thật tầm thường.
Lê Mộc đứng tại chỗ, lặng lẽ đếm số lượng,... mười một, mười hai, mười ba, tròn mười ba bó, cũng không biết hoa nàng tặng nằm ở góc nào.
"Sao em lại tới đây?"
Lê Mộc vẫn còn tiếp tục quan sát hoa hồng, toàn bộ đồng nghiệp phòng kế hoạch cộng lại, cũng không nhận được nhiều hoa hồng như vậy, Ngả Hi đúng là rất có năng lực, nói cách khác, có bao nhiêu người muốn theo đuổi Ngả Hi?
"... Cái này, còn chưa xử lý kịp." Ngả Hi chú ý tới hướng mắt Lê Mộc nhìn, một đống hoa hồng thực sự có hơi xấu hổ, "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Em... đó là..." Còn cần phải hỏi cô ấy có thích hay không sao? Đoán chừng, cơ bản Ngả Hi cũng không