Mười hai giờ trưa, tầng một một nhà hàng, giờ cơm, công nhân viên ngồi hết chỗ.
Lê Mộc ngồi bàn cạnh cửa sổ đưa đầu nhìn, rốt cuộc thấy Hồ Bán Tiên chậm rì rì mở cửa kính nhà hàng, đưa tay vẫy vẫy cô hai cái, "Đây đây đây..."
"Phương tổng tìm cậu làm gì vậy, nói tới giờ luôn?" Làm việc trong văn phòng bát quái quá lâu, Lê Mộc phần nào bị đồng hóa, Hồ Tiểu Uyển còn chưa kịp ngồi xuống, Lê Mộc bắt đầu quấy rầy hỏi đông hỏi tây.
Hồ Tiểu Uyển không trả lời trước, mà là "ôi" một tiếng, "... Vợ đâu? Rảnh rỗi hẹn mình ăn cơm chung, cây vạn tuế ra hoa à ——"
"A Tây nhà mình đi công tác..." Giọng Lê Mộc trả lời không lớn, chỉ đủ để Hồ Tiểu Uyển ngồi đối diện nghe.
Kể từ khi quen Ngả Hi, Lê Mộc không còn khinh bỉ Hồ Tiểu Uyển trọng sắc khinh bạn nữa, vì... nàng còn trọng sắc khinh bạn hơn Hồ Tiểu Uyển, theo lời Bán Tiên nói là "cả ngày trầm mê mỹ sắc hết thuốc chữa", nhìn theo khía cạnh khác, Lê Mộc quá may mắn, trước đây Phương Hi Hàm theo đuổi Ngả Hi cũng thất bại, có thể thấy người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
Lê Mộc không đồng ý cách nói này, nàng và Ngả Hi đến với nhau là do hai người yêu nhau, không như Hồ Bán Tiên nói, như thể nàng đơn phương bám dai như đỉa.
Mỗi khi Lê Mộc tranh luận lý lẽ về vấn đề này, Hồ Tiểu Uyển vừa nghịch ngón tay vừa nói có lệ, "Có vận may phân cún người ta mới thích cậu thôi, bám dai như đỉa cũng phải có bản lĩnh, nhút nhát như cậu..."
Lúc Hồ Tiểu Uyển biết Lê Mộc thực sự quen Ngả Hi, thực ra cũng không vui lắm, Lê Mộc theo đuôi Mạc Nhiên, bước vào con đường này, là bạn bè, cô mong muốn chuyện tình cảm của Lê Mộc có được kết quả, nhưng đồng thời cũng không muốn đường tình của nàng có nhiều gian nan lận đận. Nói thật là, cô lo Lê Mộc sẽ bị tổn thương, một người không đụng tường thì không quay đầu, dốc hết tình cảm vào một mối quan hệ, nếu không được thiên trường địa cửu, chắc chắn là mình đầy thương tích, Mạc Nhiên đã vậy, Lê Mộc còn yếu ớt hơn Mạc Nhiên.
"Mình nói cậu, gần đây bận chuyện kết hôn choáng váng luôn sao." Lê Mộc đưa tay vỗ vỗ mặt Hồ Tiểu Uyển, cười nói.
Hồ Tiểu Uyển lấy lại tinh thần, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, thậm chí cô quan tâm Lê Mộc cũng không thể chi phối suy nghĩ của nàng, hơn nữa sau khi quen Ngả Hi Lê Mộc thực sự thay đổi rất nhiều, ít ra cũng không như trước, mỗi ngày đều héo úa. Cô có thể thấy Lê Mộc đang cố gắng thay đổi bản thân tốt hơn vì đối phương, thậm chí thay đổi bản tính nhàn hạ của mình, liều mạng muốn thăng chức tăng lương... con nhỏ ngốc này thực sự nỗ lực rất nhiều vì Ngả Hi.
Lê Mộc có cảm giác hình như Hồ Tiểu Uyển không thích Ngả Hi lắm, hy vọng chỉ là ảo giác thôi.
"Tiểu Mộc, Phương tổng cho mình nghỉ kết hôn một tháng."
"Tốt vậy, ghen tị quá ——"
Hồ Tiểu Uyển nâng tay tỏ vẻ không đếm xỉa tới, cúi đầu cầm thực đơn xem nói: "Thôi đi, cô ấy là chủ, là nhà tư bản cực kì độc ác, cậu nghĩ bánh từ trên trời rớt xuống à?"
"Hả?"
"Cậu nói thử xem còn có thể là chuyện gì..." Hồ Tiểu Uyển đóng thực đơn lại, miễn cưỡng cười với Lê Mộc.
Lúc này suy nghĩ không nhạy bén như Lê Mộc cũng đoán được, Phương Hi Hàm tìm Hồ Tiểu Uyển chỉ nói hai chuyện đơn giản, công việc và Mạc Nhiên. Công việc thì khả năng không lớn, báo cáo thì có cấp trên lo, vậy chỉ còn Mạc Nhiên? "Cô ấy lại hỏi thăm Mạc Nhiên à?"
Lần này Phương tổng không hỏi trực tiếp, nhưng quanh co lòng vòng, ai mà không biết tâm tư của cô, Hồ Tiểu Uyển bất đắc dĩ, vì bà chủ mặt dày nói: "Tiểu Uyển, đừng quên gửi thiệp mời cho tôi nha, tới lúc đó cho cô một phong đỏ thật lớn."
"Tiểu Mộc, cậu nói nên làm gì giờ?!"
Việc này, bà chủ người ta cũng công khai rõ ràng như vậy, nếu lờ đi, không phải sẽ bị cách chức sao, Lê Mộc không nghĩ xa xôi, "Vậy gửi thiệp đi, cậu muốn mất việc sao,