"Chỗ này nữa..." Lê Mộc cẩn thận dùng kem che khuyết điểm thoa lên cổ Ngả Hi.
Hỏng bét, Ngả Hi chưa bao giờ bừa bãi như vậy, Lê Mộc làm việc không biết nặng nhẹ, tại sao cô còn làm bậy với nàng, cô hơi ngước cằm, đưa tay nhéo eo Lê Mộc, cảnh cáo thêm một lần: "Chị nói với em bao nhiêu lần rồi..."
Lê Mộc để cô nhéo, cũng không né, chỉ là giọng nói có hơi phản bác, "... Không phải chị cũng rất hưởng thụ sao..."
"Em lặp lại lần nữa!"
Lúc này tay Ngả Hi cố sức, nhéo tới Lê Mộc gào khóc, "Bán Tiên gọi nữa kìa!"
Gọi mười mấy cuộc, nếu Hồ Tiểu Uyển biết nàng còn đang che "ô mai" cho Ngả Hi, hậu quả thực khó lường, nghĩ tới đây Lê Mộc nhanh chóng tăng tốc.
Giọng Hồ Tiểu Uyển oang oang, không mảy may vì hôm nay phải làm cô dâu mà kiềm chế một chút, trước trận pháo điên cuồng oanh tạc, Lê Mộc mới lôi kéo Ngả Hi dùng tốc độ nhanh nhất để đến hội trường hôn lễ.
Đến khi thấy Hồ Tiểu Uyển mặc áo cưới, nào có bóng dáng cọp mẹ như trong điện thoại, dịu dàng nhã nhặn lịch sự đến mức kì quái, Lê Mộc nhìn ngây người, đây thực sự là Bán Tiên sao?
Khoảnh khắc người con gái mặc áo cưới, quả nhiên là đẹp nhất.
Phương Hi Hàm ngồi ghế khách quý, khúc "Wedding March" vang lên bên tai, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi người con gái mặc lễ phục màu xanh nhạt, mặc dù cô gái kia chưa hề liếc mắt nhìn cô.
Mạc Nhiên luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cô nói về thì nhất định sẽ về, chỉ có hơi ngạc nhiên vì gặp Phương Hi Hàm tại hôn lễ của Tiểu Uyển, nhìn thấy cũng như không thấy, lưu luyến với người cũ không có tương lai, tại sao phải vì một người mà từ bỏ cuộc sống tự do của mình?
"Chị nhìn gì vậy?" Lê Mộc nhìn theo ánh mắt của Ngả Hi, sau đó nắm tay cô, miệng cười tiến đến tai cô: "Có phải muốn mặc áo cưới không ——"
"Sao?" Ngả Hi có phần không yên lòng thu hồi ánh mắt, "Không có gì."
Lê Mộc cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ cảm thấy Ngả Hi hình như không có tinh thần, có thể... buổi sáng quá mệt.
Nhìn họ hứa nguyện, nhìn họ trao nhẫn, nhìn họ ôm hôn, Lê Mộc bị cảnh tượng sinh động này làm cảm động rồi, đến giờ Hồ Tiểu Uyển cũng không có dáng vẻ đoan trang, nắm tay lôi kéo Mạc Nhiên và nàng lên bục, nghiêm trang chúc nàng và Mạc Nhiên hạnh phúc, thực sự muốn khóc, chết tiệt, người dẫn chương trình mà Hồ Bán Tiên mời xúi bậy quá mức!
Trong lòng mỗi cô gái luôn có hôn lễ của riêng mình, Lê Mộc thích sống trong ảo tưởng càng như vậy, nàng tưởng tượng rất nhiều thứ, lạng mãn thế nào, lắm mơ mộng, rất đẹp... Nhưng tất cả đều là bọt biển, ngay cả đối tượng cũng không có, không phải là bọt biển sao? Suy nghĩ rồi thôi. Mà hôm nay, Lê Mộc nhìn Ngả Hi đang ngồi dưới kia, nghĩ mọi thứ cũng không phải quá xa vời, muốn mặc áo cưới với Ngả Hi, trao nhau hứa nguyện, sau đó nói với đối phương một câu "em đồng ý".
Hôn lễ chỉ là một nghi thức, nhưng cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần một nghi thức tinh thần để cảm nhận được sự thỏa mãn.
Ngả Hi cũng ngước đầu đối mặt với Lê Mộc, nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của nàng, dường như đang nghe nàng nói: A Tây, chị gả cho em đi, hoặc là, em gả cho chị cũng được.
Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Quá trình diễn ra hôn lễ rất ngọt ngào rất cảm động, nhưng khi đến tiệc tối... thì có hơi lúng túng, đương nhiên, chuyện này bắt đầu từ Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm.
Phương tổng cũng hạ giá, da mặt dày nâng ly rượu đến bàn chiến đấu, cũng không quan tâm những người đang ngồi trong bàn có đồng ý không, một ánh mắt hung ác trực tiếp đẩy Lê Mộc ra ngoài, tiếp theo ngồi xuống cạnh Mạc Nhiên, ban đầu khi Hồ Tiểu Uyển xếp ghế, cố tình để Phương Hi Hàm và