Chân Lê Mộc mới vừa đạp lên dép, phát hiện giám đốc đại nhân hả hê ngồi bên giường cười khúc khích không ngừng, "Em có ngốc hay không hả..."
Lê Mộc dùng cả tay và chân bò lên giường, trực tiếp đẩy ngã Ngả Hi, rất không nói lý lẽ đè lên người cô, "A Tây, chị bắt nạt em!"
"Lưu manh, hiện tại ai bắt nạt ai?" Hai tay Ngả Hi không có sức nhéo Lê Mộc, cũng không kháng cự, thành thật vòng tay qua cổ Lê Mộc.
"Em thấy... chị tình nguyện bị đè!" Nếu Lê Mộc có đuôi, đoán chừng lúc này vểnh đụng trần nhà.
Lê Mộc chỉ mặc một cái áo ngủ rất mỏng trên nười, Ngả Hi lo nàng lăn qua lăn lại bên ngoài sẽ bị lạnh, "Nhanh dậy mặc quần áo."
"Ừ ~~" Người ta thức dậy có tính xấu, Lê Mộc thức dậy có tính nũng, nàng uốn éo giọng nói trăm lần phát ra một tiếng "ừ", ôm Ngả Hi còn "nhúc nhích" trên người người ta, từ từ nhắm mắt cọ trái cọ phải, "Vợ ~~ em muốn vợ mặc giúp em."
Lê Mộc nói xong, không biết lấy từ đâu ra một cái áo lót màu hồng phấn...
Nếu mẹ Lê vào phòng chậm một giây, Ngả Hi sẽ tát mặt Lê Mộc một cái.
"Mười một giờ rồi mà không chịu dậy!" Mẹ Lê quyết đoán xông vào phòng Lê Mộc, "Khách tới nhà cũng không biết ra ngoài..."
Nói một nửa, im bặt, vì... khách đang bị Lê Mộc đè lên người, hai người còn ôm thành một cục.
"..." Lê Mộc bò từ trên người Ngả Hi xuống, gãi đầu một cái, nhìn thời gian thực sự mới mười giờ mà thôi, "A... con biết rồi con biết rồi... mẹ ra trước đi, con thay quần áo đây!"
"Vậy chị cũng ra, ở ngoài chờ em."
Lê Mộc ngồi trên giường, ánh mắt u oán nhìn lưng Ngả Hi đi ra, trong bụng nàng: Em cũng không có kêu chị ra ngoài.
"Tiểu Mộc nó hay xưng vương xưng bá ở nhà, đừng thấy bình thường nó nho nhã dịu dàng ít nói, nhưng ở nhà rất phá phách... Tiểu Ngả à, lúc nãy thực sự xin lỗi con nha... Nó không biết nặng nhẹ, con bỏ qua cho." Mẹ Lê nhiệt tình bưng dĩa trái cây ra thăm hỏi khách.
"Không có gì đâu dì, bình thường tụi con hay giỡn như vậy."
Mẹ Lê cũng hơi ngạc nhiên, bà cũng biết rõ mấy đứa con gái thường hay tới chơi với Lê Mộc, mặc dù Tiểu Ngả là bạn học của Lê Mộc, cũng không đến mức giỡn như vừa nãy chứ, hai mươi mấy hết rồi, "Tiểu Ngả à, nghe nói, con với Tiểu Mộc là đồng nghiệp? Con làm vị trí gì vậy?"
Dường như nói là quản lý có hơi xa cách, Ngả Hi trả lời mập mờ: "Giống vị trí của Tiểu Mộc, tụi con còn thuê nhà chung, chú và dì có rảnh thì đến chỗ tụi con chơi ~"
"Thuê chung à? Dì có nghe Tiểu Mộc nói thuê chung người ta, vậy hai đứa đúng là rất có duyên." Nếu đi làm chung, còn thuê chung nhà, mẹ Lê nghĩ Ngả Hi rất hiểu tình hình của Lê Mộc, bà hạ giọng hỏi Ngả Hi, "Tiểu Ngả, dì hỏi con một việc, Tiểu Mộc nó có tìm bạn trai không?"
"Em ấy..." Ngả Hi suy nghĩ một lúc, "Chắc là không có."
Nét mặt của mẹ Lê có hơi mất mát, vì gần đây Lê Mộc gọi điện thoại giống như tìm được người yêu, nói chuyện dong dài ít lắm cũng một tiếng, còn thường xuyên dán mắt vào điện thoại cười khúc khích, trước đây cũng không có xuất hiện tình trạng này. "Tiểu Ngả... gu của mấy đứa trẻ như tụi con cũng không khác nhau lắm, nếu thích hợp, con giới thiệu cho Lê Mộc với, da mặt nó đã mỏng từ bé, không thích tiếp xúc với con trai... chỉ chơi với mấy đứa con gái."
"... Dì yên tâm đi dì, con sẽ để ý."
"Tiểu Ngả... vậy chắc là con có bạn trai rồi hả?"
"Ơ, mẹ, mẹ quan tâm vớ vẩn gì thế!" Lê Mộc rửa mặt xong, cột tóc đuôi ngựa đi ra, trực tiếp ngồi chính giữa mẹ Lê và Ngả Hi, dùng tăm đâm một miếng dưa bỏ vào miệng, ngọt muốn rụng răng.
Lê Mộc có hơi ghen tuông nhìn Ngả Hi, sau đó nói, "Người theo đuổi chị ấy đầy ra."
"Bất lịch sự, khách còn chưa ăn đó!" Mẹ Lê vỗ vỗ bàn tay Lê Mộc, Lê Mộc đâm một miếng đưa đến miệng Ngả Hi, "Đây, khách há miệng nào ~"
Ngả Hi lấy cây tăm, "Để chị." Làm trò trước mặt người lớn, Lê Mộc hoàn toàn không biết kiềm chế.
"Mẹ, con cũng đút mẹ nè, đây, há miệng ~" Lê Mộc cười hì hì nói, "Con có hiếu ha ~"
Mẹ Lê chọt trán Lê Mộc, "Dẫn người yêu về nhà sớm thì mới có hiếu! Mẹ đi nấu cơm..."
Không có cách nào, đã đến tuổi kết hôn, khó tránh bị càm ràm mấy câu. Bình thường ăn cơm hay bị mẹ Lê càm ràm như vậy, Lê Mộc thấy một bụng cay đắng, vốn là nghĩ không có tình yêu tưới ướt, còn bị người lớn xát muối lên vết thương nhiều lần!
Có điều, khổ tận cam lai, rốt cuộc năm nay Lê Mộc có thể nắm tay, hôi môi, sinh hoạt giường chiếu hài hòa liên miên. Có thể thấy, nếu con người không chịu nổi cô đơn, bỏ cuộc quá sớm, vậy sẽ không chờ được người mình muốn chờ.
Sau khi ăn xong, Lê Mộc kéo Ngả Hi nói muốn đi ra ngoài một chút, nhiều ngày không có mặt rời, nên không thể lãng phí nắng ấm mùa đông, tuyết động dọc đường đã bắt đầu tan.
"Đi đâu?" Ngả Hi vừa nói, một làn sương trắng lập tức xuất hiện trước mặt, thời tiết thực sự rất lạnh.
Lê Mộc lùn hơn một khúc kéo tay Ngả Hi, nàng mang giày đi tuyết cồng kềnh, dĩ nhiên không phong cách như giám đốc đại nhân mang giày cao gót, nhưng nàng thích cảm giác này, như vậy làm nũng cũng không thấy xa cách.
"Đi trường trung học?"
"Đi trường trung học đi!"
Hai người nói cùng một lúc, một câu nghi vấn một câu cảm thán.
"Đã thay đổi thế này?"
"Mấy năm trước đã như vầy, A Tây, chị không đến đây bao lâu rồi?"
Nhìn các tòa nhà giống như từng quen thuộc, sân thể dục phòng học đổi mới, "Sau tốt nghiệp không