"Cái gì?" Lê Mộc thở hổn hển, ngay thời gian xấu hổ lại nhận được điện thoại của mẹ nàng, làm mặt nàng đỏ hồng, vốn định nói cúp máy, nhưng...
"Cuối tuần... cuối tuần đến... đến đây?"
"Trễ thế này còn vận động... Phải đến ăn mừng đầy tháng cháu trai của bạn, sẵn tiện đến thăm con... Người ta nhỏ tuổi hơn mẹ đã ẵm cháu, con thì người yêu cũng không thấy cái bóng @#%..."
Đầu Lê Mộc ầm vang, như thế này không phải đang vận động sao, người yêu của nàng đang "dằn vặt" nàng trên giường đây, Lê Mộc khẽ cắn môi miễn cưỡng hỏi, "... Mấy giờ xuống máy bay, con đến... đón mẹ."
"Ưm a..." Ngả Hi chỉ vô ý co ngón tay, Lê Mộc không phòng bị kêu lên, lại không dám lộn xộn, xấu hổ đỏ mặt.
Lê Mộc run run tay cúp điện thoại, lấy gối bên cạnh ném một cái, quả thực Ngả Hi càng ngày càng xấu xa, muốn dạy dỗ cô, nhưng lập tức bị cô làm không có sức lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể nũng nịu trách cứ: "... A... A Tây... A Tây chị chậm lại chút... em chịu không nổi..."
"Vậy đừng chịu đựng, ngoan..." Ngả Hi dịu dàng nói, sau đó mỉm cười và bỏ thêm một ngón tay, bất thình lình bị kích thích khiến cơ thể Lê Mộc cong lại, lấy một cái gối che mặt mình, tất nhiên biểu cảm rất là mất hồn, bình thường toàn là tắt đèn làm, hôm nay là lần đầu tiên mở đèn...
"Tiểu Mộc, con không bị gì chứ! Cái gì chịu không nổi..."
Có thể tưởng tưởng khi lên giường đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ hiền là chuyện khủng khiếp đến mức nào không!
Trời ạ, thực sự chưa tắt điện thoại, nhất định là lúc nãy hoa mắt, Lê Mộc nhanh chóng ngậm miệng, nén lại "ngôn từ phóng đãng" chuẩn bị nói ra khỏi miệng, "Tốc độ chạy quá nhanh... con theo không kịp..."
Bên kia im lặng một lúc.
"Mười giờ rồi mà con còn đang chạy à ——, có người đi chung sao, về sớm đi, buổi tối nguy hiểm!"
"Có người đi chung... vậy thôi, con cúp máy..."
Sau ba lần xác nhận điện thoại đã tắt, Lê Mộc lập tức xoay người đặt Ngả Hi dưới thân, trong lúc hai người quấn quýt chăn đã bị đạp xuống giường từ lâu, cơ thể trần trụi xuất hiện trước mắt đối phương, dưới ánh đèn sáng, Lê Mộc đỏ mặt ngắm nhìn cơ thể Ngả Hi.
Mọi người trong công ty đều biết giám đốc Ngả dáng đẹp, nhưng chỉ có nàng mới có thể nhìn, có thể... nhìn thấu triệt, còn có thể chạm vào...
"Em như vậy thật là hèn hạ..." Ngả Hi bị ngón tay Lê Mộc chạm vào da thịt, da gà nổi lên một lớp.
"Vậy lúc nãy chị không hèn hạ sao!" Nói đến "hèn hạ", lúc nãy giám đốc Ngả chỉ có hơn chứ không kém, "Nhưng nếu chị nói em hèn hạ, vậy em sẽ tiếp tục hèn hạ!"
Lê Mộc bắt đầu dùng môi châm lửa, từ ngực đến eo xuống tới đùi, cuối cùng chui đầu vào giữa hai chân cô...
"Ừm..." Hưởng thụ từng đợt sóng kéo tới, Ngả Hi lấy lưng bàn tay che mắt, cảm giác hai gò má nóng ấm của Lê Mộc dính sát vào đùi mình, chân thật.
Vào AG gần một năm, Lê Mộc không có nhàn rỗi, có thể sau khi gặp được một người, thì bản thân sẽ cố gắng trở nên tốt hơn. Sau khi gặp Ngả Hi, chắc chắn Lê Mộc sẽ không ngây ngốc ở vị trí nhân viên nhỏ bé, lý luận được ngày nào hay ngày ấy mà nàng vẫn theo đuổi bị ném khỏi não, có đôi khi tan việc còn trễ hơn Ngả Hi, cứ như vậy, nàng thực sự thăng lên chức quản lý.
Lê Mộc nghĩ, tuy rằng nàng không cần nuôi Ngả Hi, nhưng ít nhất phải có năng lực, và nàng muốn Ngả Hi có cuộc sống tốt hơn, có một căn nhà dành riêng cho hai người trong thành phố này.
Thứ bảy, tám giờ sáng.
Lê Mộc biết Ngả Hi có đồng hồ sinh học, tám giờ đã coi là trễ, vì vậy muốn dậy để làm bữa sáng cho cô.
"Tối qua làm việc trễ lắm, em ngủ thêm chút đi." Ngả Hi giúp Lê Mộc tắt đồng hồ báo thức, lại kéo nàng vào lòng, "Chị ngủ chung em."
Lê Mộc ôm eo cô, chui đầu vào ngực cô, miễn cưỡng nói: "Rõ ràng là chị muốn ngủ nướng ——"
Thật vậy, đặc biệt khi ngủ chung với Lê Mộc rất muốn ngủ nướng, mở mắt ra lần nữa, đã là mười giờ sáng, theo tính của Lê Mộc, không ai đánh thức ngủ đến chiều cũng không thành vấn đề.
Ngả Hi nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, xoay người chỉnh chăn cho Lê Mộc, mở cửa ra, đi vào bếp. Lê Mộc dạy, Ngả Hi cũng không ngốc, có thể nấu được mấy món bình thường, có đôi khi Lê Mộc tan tầm muộn, về nhà có thể được ăn mì giám đốc đại nhân nấu, cô nghĩ hai người sống chung với nhau, bình thường là như vậy.
Cuối tuần không ra khỏi cửa, Ngả Hi sẽ không trang điểm chăm chút, chỉ búi tóc qua loa, có khi mặc áo ngủ cũng có thể dính với Lê Mộc cả ngày, dù sao khi Lê Mộc thức dậy, hầu như toàn buổi trưa.
Hầm một nồi sườn heo, Ngả Hi rửa cải thìa mà Lê Mộc thích ăn, biết trước sẽ không dậy nổi, tối qua đã mua sẵn nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay. Kể từ khi sống chung với Lê Mộc, khả năng tự chăm lo cuộc sống của Ngả Hi tăng lên đáng kể, thậm chí biết chăm sóc người khác như thế nào, vì cô không muốn Lê Mộc quá mệt mỏi.
"Kinh coong ——"
Còn nghĩ là chuyển phát nhanh, Ngả Hi khoác thêm một cái áo khoác dài lên áo ngủ, mở cửa...
"Dì? Sao dì không nói trước, để tụi con đón dì ——" Không phải nói ngày mai mới đến sao, Ngả Hi sững sờ.
"Dì sợ ngày mai giờ kín quá, nên đến trước một ngày, Tiểu Ngả, không làm phiền con chứ?"
"Sao lại phiền, dì vào đi..."
"Tiểu Mộc đâu? Ra ngoài rồi à?"
"Tiểu Mộc còn đang ngủ... dì ngồi đi, con kêu em ấy dậy..." Ngả Hi rót một ly nước cho mẹ Lê.
"Thôi, phòng nó ở đâu?"
Ngả Hi còn chưa kịp suy nghĩ, nên nói bên trái hay bên phải?
"Bên trái à!" Mẹ Lê thấy con búp bê quen thuộc treo trên cánh cửa, vừa nhìn là biết phong cách của Lê Mộc.
"Dì..." Căn phòng kia không biết đã bao lâu Lê Mộc chưa vào ngủ, vốn nghĩ ngày mai mẹ Lê tới, hôm nay dọn dẹp một