Mẹ Lê cảm thấy đau đầu, nhìn Ngả Hi vừa nói vừa khóc, bà chẳng thể nói lời tàn nhẫn, nhưng không có cách chấp nhận, "Con có thể cho Tiểu Mộc một cái hôn lễ, con có thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao? Con đã từng nghĩ Tiểu Mộc và con sống với nhau phải chịu bao nhiêu uất ức, chỉ trích chưa? Xa không nói, cha mẹ con sẽ đồng ý sao? Tiểu Ngả, nếu con thực sự thích Tiểu Mộc, nên buông tay, để cho nó sống một cuộc sống của người bình thường..."
"Mẹ, không được trách chị ấy!" Lê Mộc thực sự nghe không vô, lao khỏi phòng, trực tiếp kéo Ngả Hi ra sau lưng bảo vệ, hai mắt đẫm lệ, "Do con thích chị ấy trước, do con "gây họa" cho chị ấy trước, là lỗi của con, tất cả là do con sai... Mẹ, mẹ đừng nên trách chị ấy, tất cả là do con sai... con có lỗi với cha mẹ... là lỗi của con..."
Nước mắt trên mặt Lê Mộc chưa từng khô, nàng thực sự hoảng loạn, bây giờ lòng nàng chỉ nghĩ không thể để Ngả Hi chịu oan.
"Tiểu Mộc, mình không có sai... lẽ nào có giấy kết hôn, sinh một hai đứa con mới được coi là có một cuộc hôn nhân và gia đình hoàn chỉnh sao? Dì, con có thể hứa với Tiểu Mộc, tụi con có thể ra nước ngoài đăng kí kết hôn, tụi con có thể có lễ cưới, có gia đình của mình... tụi con là người bình thường, con và Lê Mộc đang sống một cuộc sống của người bình thường."
Lê Mộc không nghĩ Ngả Hi lại tính nhiều việc như vậy, lúc này mới hiểu được khi Ngả Hi nói lựa chọn nàng có nghĩa là lựa chọn tất cả một cách cụ thể, hóa ra đó không chỉ là một câu nói yêu thương ấm áp, mà là một lời hứa nặng tựa thiên kim.
Trái tim nông nổi dần dần bình tĩnh lại, Lê Mộc nắm tay Ngả Hi, mười ngón đan chặt vào nhau, "Mẹ, từ bỏ chị ấy con mới buồn mới khổ, hai người sống bên nhau, cũng không phải vì muốn được cả thế giới chúc phúc, người ta nói thế nào thấy thế nào con cũng kệ, con chỉ biết chị ấy yêu con, con bằng lòng... lấy chị ấy."
Nói đến đây, Lê Mộc cười hiểu ý, hóa ra Ngả Hi cũng muốn kết hôn với nàng, trong cay đắng có ngọt ngào, Lê Mộc cảm thấy rất hạnh phúc.
"... Nhưng con hi vọng cha mẹ có thể hiểu, vì con là con gái của cha mẹ, con quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ, con muốn được cha mẹ chúc phúc... cha mẹ là người hiểu con nhất, mẹ, cho tụi con một cơ hội được không?" Lê Mộc nắm chặt tay mẹ Lê, thấy thái độ mẹ Lê có hơi dao động, thừa thắng xông lên, "Mẹ yên tâm đi, A Tây rất thương con, mẹ giao con cho chị ấy đi!"
"Con, không... không biết xấu hổ à!" Mẹ Lê thở dài một hơi, "Nếu để cha con biết chuyện này, chắc giận nhập viện!"
"Mẹ... vậy mẹ đồng ý cho tụi con ở bên nhau!!!"
Tuy rằng thái độ của mẹ Lê mềm vài phần, nhưng vẫn cương quyết như cũ: "Mẹ đồng ý khi nào, mẹ đã nói với con, mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện này, cha con cũng sẽ không đồng ý. Ngày mai con dọn đến nhà cô con cho mẹ, tìm phòng khác, hai đứa không thể tiếp tục ở chung, còn thể thống gì!"
Ban đầu nghĩ con gái qua hai mươi mấy năm vẫn chưa yêu ai, cũng phải thuần khiết như trang giấy trắng, đến khi mẹ Lê thấy dấu hôn trên người Lê Mộc, không... không biết nặng nhẹ đến mức nào mới biến thành như vậy! Nhìn Ngả Hi, cũng rất lịch sự nhã nhặn, thế nào...
Tuyệt đối Lê Mộc không nghĩ ra mẹ Lê đang suy nghĩ chuyện gì, nếu biết còn không xấu hổ đến mức chui vào hang, Lê Mộc làm nũng kêu, "Mẹ ~~"
"Không được, hai đứa phải cách xa nhau để tỉnh táo lại, cứ thế này... thật kì cục!" Mẹ Lê ho khan, cũng ý thức được bà nghĩ chuyện không nên nghĩ.
"Nếu xa nhau cũng không tỉnh được? Có phải sẽ được ở bên nhau không..." Lê Mộc hiểu mẹ mình, đây là bà đang nhượng bộ.
"Con cút đi ngủ cho mẹ! Mai dậy sớm báo với cô con một tiếng!" Mẹ Lê mắng Lê Mộc, "Hai đứa phải sống riêng..."
"... Có thể tụi con cần xa nhau để tỉnh táo một chút, nhưng tụi con sẽ chứng minh, tình cảm của tụi con sẽ chống lại thử thách thời gian." Ngả Hi cũng kéo tay mẹ Lê, cười nói, "Dì, cảm ơn dì đã cho tụi con cơ hội."
Thoáng chốc Lê Mộc cảm giác chỉ số thông minh của mình khác tuyến, rõ ràng mẹ Lê đang "chia rẽ" hai người, nào có cho hai người cơ hội? Nhìn mẹ nàng cũng chẳng phản bác điều gì, thì càng buồn bực hơn.
Còn nữa, tại sao Ngả Hi lại thỏa hiệp chứ...
Tay trái và tay phải đều bị nắm, nhìn nước mắt trên mặt Lê Mộc và Ngả Hi, tuy rằng lòng mẹ Lê rất đau, nhưng... nhưng trong lúc nhất thời thực sự không chấp nhận được, nếu một trong Ngả Hi và Lê Mộc có một đứa là con trai, thì mọi thứ đều hạnh phúc, dù ngày mai Lê Mộc và Ngả Hi có đi đăng kí kết hôn mẹ Lê cũng không ý kiến.
Sau trận ầm ĩ như vậy, ba người sao ngủ được, Lê Mộc lăn qua lăn lại trên giường, khiến mẹ Lê không được yên ổn, mẹ Lê trách nàng: "Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, chẳng lẽ còn thua một đứa con gái mới ở chung một năm?!"
"Không giống nhau! Mẹ, mẹ đừng làm khó tụi con được không..."
"Tại mẹ làm khó hai đứa hay hai đứa làm khó mẹ, con ra ngoài đường hỏi thử có ai làm cha mẹ có thể chấp nhận con gái mình làm bậy như vậy?"