Lúc này mẹ Lê lại thấy ảnh Lê Mộc và Ngả Hi ôm nhau trên đầu giường, giận còn không biết đánh đâu.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy... đừng tìm chị ấy..." Lê Mộc vội vàng giữ lại mẹ Lê đang muốn xuống giường, vì khóc nức nở nên âm thanh trở nên run rẩy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bất lực như thế, Lê Mộc vừa nghĩ Ngả Hi sẽ bị oan vì mình, lòng càng đau. Nàng gào khóc, "Mẹ, mẹ đừng trách chị ấy... là con thích chị ấy trước, dù sai cũng là lỗi của con, con gây "tai họa" cho chị ấy..."
Lê Mộc khóc xé nát tâm can, vốn dễ khóc, giờ lại càng không kìm nén được, lập tức ôm chặt tay mẹ Lê, "... Mẹ, con thích chị ấy thật lòng... mẹ chấp nhận tụi con đi..."
Chỉ mới đánh một bạt tai, cũng chưa nói gì nặng hơn, thế nào khóc thành như vậy? Mẹ Lê cũng không phải là một người có lòng dạ sắt đá, cái tát hôm nay là hậu quả của sự giận dữ, đến giờ bà còn hối hận...
"Không được, giờ con chỉ nhất thời xung động thôi..." Dù nhất thời xung động cũng... cũng không thể thích con gái chứ, lòng mẹ Lê bị dày vò không ít hơn Lê Mộc, vành mắt cũng hồng hồng, "Tiểu Mộc, con nghe mẹ nói, mẹ sẽ không hại con... con như bây giờ... tương lai sẽ hối hận!"
Tiếng khóc khàn khàn, Lê Mộc lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu, giống như một kẻ ngu đần, chỉ biết lắc đầu rơi lệ, "... Không hối hận, con không hối hận..."
Lòng mẹ Lê như bị kim đâm, Lê Mộc là tim là thịt của bà, bà chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã bế cưng chiều trên tay, chưa từng muốn có ngày hôm nay...
"Tiểu Mộc?" Ngả Hi gõ cửa, cô lờ mờ nghe thấy âm thanh ồn ào và tiếng khóc trong phòng Lê Mộc, "Dì? Tiểu Mộc... con vào nha..."
Vừa bước vào, Ngả Hi thấy Lê Mộc khóc đến thương tâm, trên mặt có dấu bàn tay hồng hồng... "Tiểu Mộc, em làm sao vậy..."
Ngả Hi bước đến, cúi người muốn nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc, lại bị mẹ Lê đẩy ra, dường như toàn bộ cảm tình với Ngả Hi sụp đổ đã trong nháy mắt, "... Đừng đụng vào nó!"
"A Tây..." Lê Mộc vẫn chưa ngừng khóc được, ngước đầu nhìn Ngả Hi, rõ ràng rất gần sao lại cảm thấy xa như vậy, "Mẹ em biết rồi... làm sao giờ... em không biết nên làm gì bây giờ..."
Thật ra từ cái buổi tối Ngả Hi quyết định quen Lê Mộc, cô đã tự hỏi bản thân nên làm thế nào, hơn nữa trong lòng cũng có đáp án, cô nói với Lê Mộc, chỉ cần em không buông tay, chị cũng sẽ không buông tay, đây cũng là đáp án.
Ngày cô dự đoán cuối cùng cũng đến, thấy Lê Mộc thương tâm hoảng loạn đến mức này, nhưng ngay cả ôm nàng an ủi nàng cũng không thể, nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc... Đây là lần thứ hai Lê Mộc bị tát tai vì cô, Ngả Hi không có khóc, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nước mắt vẫn chảy dài trên má, "Dì, để Lê Mộc thoa chút thuốc trước được không? Chuyện của tụi con, con cũng muốn nói với dì..."
Lúc này mẹ Lê mới nhớ phải xử lý vết thương cho Lê Mộc trước, Ngả Hi đã quay người đi lấy hộp thuốc, lòng càng rối rắm thì càng bình tĩnh, lòng đau xót cũng chỉ có thể yên lặng dùng nước mắt để biểu đạt.
Chín chắn xinh đẹp, tri thức lễ phép. Đây là ấn tượng đầu tiên về Ngả Hi của mẹ Lê, bà cũng nghĩ không ra, theo lý thuyết thỉnh thoảng Lê Mộc có thể hồ đồ, nhưng làm sao Ngả Hi sẽ hồ đồ theo con bà chứ? Vì lúc trước tiếp xúc với Ngả Hi, lời nói cử chỉ của đứa con gái này rất lý trí và biết nhìn xa trông rộng, không giống một người sẽ hành động theo cảm tính.
"Dì, để con." Ngả Hi cầm thuốc mỡ ngồi xuống cạnh Lê Mộc, chảy nước mắt mỉm cười với Lê Mộc, dùng ngón tay chấm thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lê Mộc, an ủi: "... Chị sẽ luôn ở cạnh em, đừng sợ."
"A Tây..."