Beta: Hana
Họp lớp 40 phút thật sự trôi qua rất nhanh.
Tiếng chuông tan học vang lên, Trang Phóng Cầm không buồn đếm xỉa đến âm thanh chói tai này, tiếp tục nói cho hết: "Hai ngày nữa cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi lần nữa, bạn học có ý tưởng hoặc là ý kiến gì về chỗ ngồi cứ đến phòng làm việc tìm cô.
Nếu ban cán bộ vẫn là những bạn ban đầu..."
Một bóng người đứng trước cửa lớp học.
Trang Phóng Cầm quay đầu đối mắt với Hồ Bàng, lập tức ngầm hiểu rõ.
"Được rồi, vậy tan họp trước, cán bộ các môn thu hết bài tập nghỉ đông lại."
Nghe thấy hai chữ "tan họp", đầu Dụ Phồn buông thẳng xuống____
"Dụ Phồn, cô có lời muốn nói với em." Giọng nói lạnh lùng của Trang Phóng Cầm ném đến, "Em đến văn phòng của cô chờ một lát, cô đi nói chuyện với chủ nhiệm Hồ xong sẽ qua ngay."
"...."
Họp lớp vừa kết thúc không lâu, văn phòng giáo viên vắng tanh.
Trên bàn làm việc của Trang Phóng Cầm xếp một chồng sách cao ngất, bên kia đặt máy tính và giáo án, cả bàn chỉ còn dư lại một chỗ chính giữa.
Gió lạnh len vào từ cửa sổ, thoải mái dễ chịu.
Dụ Phồn nhìn chăm chú khoảng trống đó một lúc lâu, không chút do dự nằm sấp xuống, nhắm mắt ngủ.
.....!
"Học ở lớp mới có quen không?"
"Vâng."
"Tiến độ học tập của các lớp thường chậm hơn ban 1 nhiều, em phải duy trì số lượng bài tập, đừng để bị ảnh hưởng."
"Vâng."
"Người nhà em cũng rất để tâm đến chuyện này, sáng nay còn đặc biệt gọi cho cô một cuộc điện thoại, cô cũng đã nói với chị ấy, xếp lại lớp chỉ là biện pháp đối phó, chờ cho ngọn gió này qua đi, trường học vẫn có thể xếp lại lần nữa."
Dụ Phồn nhắm mắt chờ rất lâu, cũng không chờ được tiếng "Vâng" trầm lặng.
Cậu ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, mang theo vẻ bực mình vì bị đánh thức, cách chồng sách bài tập cao như núi nhìn về phía trước.
Thấy rõ người đứng phía trước, Dụ Phồn nheo mắt lại.
Âm hồn bất tán đấy à.
Trần Cảnh Thâm im lặng đứng trước bàn làm việc, nói chuyện với giáo viên từng là chủ nhiệm ban 1.
Động tác của Dụ Phồn không lớn, cộng thêm ba cái bàn làm việc chắn giữa hai người, trong thời gian ngắn người phía trước không thể phát hiện ra được.
"Có điều phụ huynh của em vẫn còn băn khoăn, ý của chị ấy là muốn cô giúp em chuyển tới một lớp tốt hơn, dù sao cái lớp em đang học bây giờ...."
"Không cần đâu ạ." Cuối cùng anh cũng có phản ứng.
Chủ nhiệm ban 1 dừng lại một lát: "Thế nhưng mẹ em...."
"Là lớp bình thường cả, không có gì khác nhau."
Giọng điệu thiếu niên lạnh nhạt, đôi mắt một mí hơi rũ xuống.
Dụ Phồn chống cằm, lười biếng xem trò vui.
"Em vừa chuyển đến lớp đó, chắc vẫn chưa biết," Chủ nhiệm ban 1 hơi do dự, "Tuy rằng cũng là lớp bình thường, nhưng mà không khí lớp này...Kém hơn những lớp khác một ít.
Điểm trung bình năm nào cũng đứng chót, vệ sinh kỷ luật của lớp luôn đứng cuối cùng, trong lớp còn có tận mấy học sinh cá biệt___Có em tên là Dụ Phồn, chắc là em từng gặp rồi, thường xuyên đọc kiểm điểm ở lễ chào cờ.
Mẹ em lo lắng cũng không phải không có lý, tất cả là tốt cho em...."
Lạch cạch.
Tiếng bút rơi xuống đất.
Giọng chủ nhiệm ban 1 khựng lại, hai người cùng quay đầu nhìn ra phía sau.
Dụ Phồn cúi người nhặt bút lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hai người.
Thấy cậu, tấm lưng hơi kéo căng của Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên thả lỏng, lại quay về biểu cảm trầm lặng như bình thường.
Còn chủ nhiệm ban 1 vẫn giữ nguyên tư thế há miệng.
Cô nhìn mấy miếng băng cá nhân trên mặt Dụ Phồn, nhớ tới lời đồn Dụ Phồn đánh giáo viên từng nghe nói, trong lòng hơi e ngại, mãi đến một lúc lâu sau mới tìm về được giọng nói: "Em...."
Dụ Phồn: "Em cảm thấy cô nói rất đúng."
"?"
Không đợi cho cô phản ứng lại, Dụ Phồn nói tiếp: "Em rất hung dữ bạo lực, dọa sợ học sinh mũi nhọn cũng không hay lắm, em tán thành việc cậu ấy chuyển đi."
"Ai hung hữ bạo lực? Ai muốn chuyển đi?" Giọng Trang Phóng Cầm vang lên từ cửa, thấy rõ tình hình bên trong, cô gầm lên, "Dụ Phồn! Ai cho em ngồi ở chỗ của giáo viên? Cô gọi em tới là cho em ngủ đấy à? Cô đặt một cái giường trong lớp cho em luôn nhé?"
Chủ nhiệm ban 1: "....."
Dụ Phồn: "Em ngủ không đủ giấc."
"Vậy dấu vết trên mặt em là chứng cứ ai để lại?" Trang Phóng Cầm đặt mấy thứ trong tay lên bàn, "Làm sao, vẫn chưa đứng lên? Cô đứng nói còn em ngồi nghe phải không?"
Dụ Phồn chậc một tiếng, chầm chậm đứng dậy đi sang một bên.
Trần Cảnh Thâm thu tầm mắt lại: "Thưa cô, em không chuyển lớp.
Nếu không còn việc gì nữa, em về trước đây."
Chủ nhiệm ban 1 hoàn hồn lại, còn chưa kịp nói thêm gì, anh đã xoay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Chắc là cảm thấy xấu hổ, nửa phút sau, cô cũng ôm giáo án vội vàng rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Tuy rằng Trang Phóng Cầm không nghe thấy hết, nhưng mà nhìn tình cảnh vừa rồi cũng đoán được mười mươi sự việc.
"Nhìn em xem, đạp đổ hình tượng lớp chúng ta thành kiểu gì rồi?" Cô cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm, "Nói đi, mặt là làm sao đây?"
"Em bị ngã."
"Những lời này em đã lừa chủ nhiệm giáo dục rồi," Trang Phóng Cầm hỏi, "Lại đánh nhau với người ta phải không?"
Dụ Phồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé răng.
"Cô đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em là học sinh, đừng cứ đòi sống đòi chết với đám thanh niên lêu lổng bên ngoài mãi, có thể làm những việc tuổi này của em nên làm không?"
Người trước mặt vẫn bất cần đứng đó, vẻ mặt không hề để tâm, bày ra dáng vẻ lợn đã chết chẳng buồn sợ nước sôi.
Trang Phóng Cầm tức đến mức uống thêm một ngụm nước nóng: "Với lại, vừa nãy chủ nhiệm giáo dục nói với cô, hôm qua em uy hiếp bạn học mới ngoài cổng trường, trên tay còn cầm cả dao, chuyện này là sao?"
Dụ Phồn: "Thầy ấy bịa được như vậy sao không xuất bản sách luôn đi?"
"Cái này," Trang Phóng Cầm chọc quyển sách bài tập trên bài, "Là giáo trình toán học chủ nhiệm Hồ biên soạn đấy."
"...."
Giằng co một lúc lâu, Dụ Phồn không còn gì để nói: "Em không có uy hiếp cậu ta, dao là nhặt được, người thì không quen."
"Đi trên đường còn nhặt được cả dao?" Trang Phóng Cầm nhìn vào túi quần cậu, "Dao đâu rồi."
"Ở nhà, em để giành thái rau."
"...."
Trang Phóng Cầm nhìn cậu một hồi, trong lòng hơi thả lỏng xuống.
Dẫn theo lớp này được một thời gian, cô cũng hiểu biết một ít về các bạn trong lớp, nhất là Dụ Phồn, xem giọng điệu và vẻ mặt này của cậu, là cậu không có làm gì thật.
Có điều kết hợp với tình huống dưới sân chào cờ sáng nay, cậu cũng không chào đón bạn học mới cho lắm.
"Tạm thời tin em." Nét mặt cô vẫn không thay đổi, "Học kì mới bắt đầu rồi, em có kế hoạch học tập gì chưa?"
"Học thuộc lòng bảng cửu chương nhân chín."
"Em nói thêm mấy câu nữa đi, xem có chọc cô tức đến mức vào bệnh viện luôn không." Trang Phóng Cầm lườm cậu, mở ngăn kéo bàn lấy ra một quyển sách phụ đạo mới tinh, đặt đến trước mặt cậu, "Đây là cô đặc biệt đến thư viện tìm cho em, những bài tập trong đó rất cơ bản, cách giải cũng đơn giản, em cầm về xem đi xem lại nhiều lần vào, câu nào không hiểu thì tới văn phòng tìm cô."
Dụ Phồn nhìn chằm chằm quyển sách một lúc lâu, nuốt câu "đừng phí tiền" về lại cổ họng: "Vâng."
Trước khi đi, Trang Phóng Cầm lại gọi cậu về.
"Với lại," Trang Phóng Cầm đã nghĩ xong nên nói thế nào, "Học sinh chuyển lớp lần này bạn nào cũng có thành tích vô cùng xuất sắc, em phải xem các em ấy thành tấm gương, cố gắng đừng xích mích với người ta...."
"Cô yên tâm," Dụ Phồn không hề quay đầu lại, "Em rất nhạy