Trong chiếc lều rất hẹp, không có đèn, cả túp lều chỉ mang một màu đen nhánh. Có lẽ do Lộ Diêu Diêu kéo quá mạnh tay nên suýt nữa đã ngã xuống đất. Đột nhiên một cánh tay vòng lấy hông cô, ôm cô cùng ngã xuống, đồng thời kéo cô vào lồng ngực rộng rãi, rắn chắc. Nhưng lều vải quả thật là rất chật, cả hai ngã đè lên nhau.
Lộ Diêu Diêu bật cười thành tiếng, đáng ra là cô không ngã đâu nhưng do anh vòng tay kéo cô xuống nên cô mới ngã theo. Tư thế của hai người cũng vì thế mà thêm phần thân mật hơn. Lộ Diêu Diêu ôm anh, còn anh thì đè trên người cô. Không gian chật như vậy cũng chỉ có hai người, khiến cho cơ thể của cả hai dần trở nên ấm hơn. Bàn tay của Lộ Diêu Diêu luồn vào sau lớp áo. Người đàn ông đang đè trên người cô cũng cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng. Cái lưỡi nhỏ nhắn nhanh chóng bị đối phương tìm thấy, mạnh mẽ trói buộc, liếm mút.
Nụ hôn của anh vô cùng ấm áp. Lộ Diêu Diêu nhanh chóng hòa mình vào cái hôn nồng nhiệt kia. Bàn tay của cô vuốt ve cơ thể anh, từ thắt lưng dần thăm dò xuống bên dưới, mãi cho đến khi chạm đến nơi đó, cô xoa mạnh. Người kia cũng không vừa, dùng một tay vén váy cô lên, chậm rãi lướt đến nơi mẫn cảm véo mạnh một phát.
Lộ Diêu Diêu khó chịu rên rỉ. Dương Cảnh Thừa hôn cô ngấu nghiến, anh dùng sức mút lấy cái lưỡi nhỏ nhắn, bàn tay không ngừng xoa bóp bộ ngực mềm mại. Bàn tay hư hỏng của Lộ Diêu Diêu từ trên vật nam tính chuyển đến trước người anh, kéo khóa rồi cởi cái quần vướng víu kia xuống. Lúc này Dương Cảnh Thừa vẫn đang nằm bên trên, cô không thể nào cúi xuống hoặc ngồi dậy để kéo chiếc quần kia xuống được, vì thế nên chiếc quần chỉ kéo xuống được một chút đã bị dừng lại. Tuy chỉ xuống có thế thôi nhưng cũng vừa đủ. Tay cô nhanh chóng dời xuống rồi nắm lấy vật đang từ từ thức tỉnh của người đàn ông, sau đó dùng sức bóp mạnh một cái.
Dương Cảnh Thừa rời khỏi đôi môi cô, khó khăn thở ra một hơi, cô cầm vật nam tính trong tay không ngừng xoa bóp. Cả cơ thể cô thoải mái ngân lên, anh hạ thấp giọng: “Em nhẹ một chút.” Dứt câu, anh đưa tay kéo dây khóa đầm cô xuống, tay còn lại đang xoa quả đào chợt buông ra, chật vật cởi đầm cô ra. Dương Cảnh Thừa cúi đầu, đưa lưỡi khẽ liếm một bên hạt anh đào. Thoáng chốc, cơ thể cô trở nên căng cứng, thoải mái đến mức không kìm được rên rỉ. Cô cầm lấy món đồ của anh, tay không ngừng cử động lên xuống, lòng bàn tay nhanh chóng cảm thấy ươn ướt.
Đầu lưỡi anh lướt đến hạt anh đào liếm láp, sau đó ngậm rồi mút. Tay còn lại liên tục xoa nắn quả đào bên kia.
“Anh…anh muốn làm nhanh gọn hả?” Giọng nói của Lộ Diêu Diêu nhuộm đầy vẻ mê hoặc.
Dương Cảnh Thừa khẽ cắn nhẹ lấy nhũ hoa trước mặt mình.
Giọng cô lại hạ thấp xuống: “Tay của em ướt hết cả rồi này.”
Anh lại mút một cái thật mạnh, bàn tay rảnh rỗi lần mò xuống u cốc huyền bí kia, tiến vào thăm dò.
Lộ Diêu Diêu thỏa mãn rên lên thành tiếng.
Dương Cảnh Thừa cảm thấy bàn tay đang thăm dò bên dưới của mình ẩm ướt. Anh khẽ cười, tựa như đang muốn cho cô biết câu trả lời của mình.
“Em đang nghi ngờ kỹ thuật của anh không thỏa mãn được em ư?” Anh vừa nói, vừa rút tay ra khỏi vùng cấm địa của cô, đồng thời kéo bàn tay đang nắm lấy gốc rễ mình của cô ra, dướn người, siết chặt lấy cơ thể cô, mãnh liệt lại nhanh chóng đâm vào.
Đôi chân cô vòng ra sau, cặp lấy hai bên hông của người đàn ông trước mặt, để anh dễ vận động hơn.
Ngoài lều thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện.
“Trăng ngoài sa mạc có độ sáng không giống nhau.” Có người nói.
“Đây đúng là một nơi hoàn hảo.”
Bên trong lều, có hai con người đang quấn lấy nhau. Dù rằng trăng có sáng, có đẹp đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến họ. Cả hai đều đang say đắm, điên cuồng trong cơn sóng tình yêu.
*
Khi kết thúc, Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa nằm cạnh nhau. Sau cơn mê loạn, Lộ Diêu Diêu cười và nói: “Dạo này em bận quá, không để ý.”
“Sao thế?” Hiếm khi thấy anh dùng giọng lười biếng mà nói.
Cô khẽ cười: “Để ý xem anh nhanh hay chậm.”
Dương cảnh Thừa trở mình nghiêng về phía cô, đưa tay nâng lấy cằm người con gái trước mặt mình, hôn nhẹ lên môi cô: “Em không mệt? Còn muốn nữa sao?”
Cô thuận tay vòng qua ôm lấy eo anh: “Nếu em nói em vẫn muốn nữa thì anh tính sao?”
Dương Cảnh Thừa khẽ nói: “Anh sẽ làm cho em sướng đến chết.”
“Em đang chờ đây.”
Môi Dương Cảnh Thừa kề sát bên tai Lộ Diêu Diêu: “Em đúng thật là không biết xấu hổ mà.”
“Sự thật là vậy mà.’
“Yêu tinh.”
Lộ Diêu Diêu cười khúc khích: “Đúng đó, em là yêu tinh chuyên đi hút máu người đây.”
Anh lại cắn nhẹ lên vành tai của cô, nắm lấy bàn tay đang không ngừng xoa bên hông mình ra rồi nằm xuống.
“Đội trưởng Lý tìm anh làm gì thế?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Bác ấy đã làm gì mà mỗi lần nhắc đến em lại có vẻ khó chịu thế?” Dương Cảnh Thừa tiếp tục lên tiếng: “Ban nãy ra gặp, bác ấy bảo tối nay bác ấy muốn ra ngoài sa mạc, hỏi anh cần chú ý và trang bị những gì ấy mà.”
“Tiết Huệ cũng ở đó luôn à?”
“Ừ.”
Lộ Diêu Diêu hừ một tiếng: “Chắc chắn là có ý gì khác. Chẳng phải trước kia bác ấy cũng là đội trưởng đội cứu viện sa mạc sao? Khoảng thời gian bác ấy ở sa mạc có khi còn gấp mấy lần anh, thì cần gì phải hỏi anh những chuyện này? Không phải là vì có người nào đó nhớ nhung anh nên mới bảo bác ấy gọi anh ra à!”
“Cái gì mà nhớ với chả nhung? Anh và cô ấy không có gì hết.” Dương Cảnh Thừa nói.
Lộ Diêu Diêu không nói gì nhiều. Người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác tương tư cô cũng đâu thể can thiệp được, huống chi Tiết Huệ cũng không thể nào với tới.
Dương Cảnh Thừa trầm ngâm nói: “Vì ở chỗ đội trưởng Lý, nên Tiết Huệ có muốn tới anh cũng chẳng cản được. Nhưng em yên tâm, lúc không có ai ở cạnh, anh luôn đứng cách cô ấy thật xa.”
Anh cố ý nói những lời này để cho cô yên tâm à? Lộ Diêu Diêu không có vấn đề gì: “Anh tránh hay không tránh thì đã sao? Một khi anh đã rung động, em muốn cản cũng chẳng được. Lúc đó em sẽ tiễn anh cho cô ấy luôn.”
“Em hào phóng quá nhỉ?” Giọng Dương Cảnh Thừa như cười như không.
“Nếu như anh không yêu em, thì dù em có theo đuổi cách mấy cũng sẽ mệt mỏi rồi dừng lại thôi. Có khi, lúc ấy em sẽ ghét anh luôn không chừng.”
Anh dang tay ôm cô: “Em đang lợi dụng điểm yếu của anh để uy hiếp anh à?”
“Em chỉ đang nói sự thật thôi mà.”
Dương Cảnh Thừa khẽ xoa lên người cô. Cảm giác được cơ thể Lộ Diêu Diêu đang run lên vì lạnh, anh ngồi dậy với lấy chăn phủ lên người cô. Đắp xong, Dương Cảnh Thừa đưa tay tìm quần áo của mình, thấy thế Lộ Diêu Diêu đưa tay ngăn anh lại: “Em vẫn chưa nói