Tề An Thành chậm rãi bước đến bên cạnh Lộ Diêu Diêu: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Lộ Diêu Diêu nhớ đến cả đêm hôm qua mình ở cùng với Dương Cảnh Thừa thì mỉm cười: “Đương nhiên là ngon rồi. Mà tôi thấy hình như tối hôm qua anh ngủ không ngon lắm nhỉ? thấy rõ cả quầng thâm dưới mắt rồi kìa.”
“Tôi lo lắng cho khách sạn.”
Lộ Diêu Diêu tỏ vẻ chẳng quan tâm nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ đến việc không biết anh ta có phải là người phá lều của cô không, không kìm chế được lên tiếng hỏi: “Anh đến đây sớm như vậy để là gì? Tính kiểm tra gì à?”
“Tôi vẫn luôn ở đây mà.”
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Ý anh là sao? Không lẽ cả tối hôm qua anh luôn ở trong lều à?”
“Đúng thế, tôi hôm qua tôi ở lều bên cạnh lều của bà chủ Lộ đó.” Ánh mắt của anh ta hiện lên ý cười.
Lộ Diêu Diêu híp mắt, nếu như cô nhớ không lầm thì người ở lều bên cạnh của cô là một du khách nữ.
Tề An Thành dường như biết Lộ Diêu Diêu sẽ chất vấn mình, anh ta hạ vai, vô tội nói: “Cái cô khách du lịch đó là khách bên khách sạn chúng tôi. Không biết vì sao cô ấy lại muốn đổi sang lều khác, sẵn tiện tôi cũng ở gần đó nên đổi luôn.”
Vậy là tối hôm qua anh ta gần như là ở sát vách mình sao? Lộ Diêu Diêu thoáng ngạc nhiên.
Tề An Thành cười nói: “Tôi lo lắng cho khách sạn nên mới dậy sớm. Bà chủ Lộ, cô cũng thế à?”
Lộ Diêu Diêu nói: “Tôi phải nhìn thử xem, có phải anh sai người đến làm việc đó với lều của khách sạn chúng tôi hay không.”
“Cô vẫn còn đang nghi ngờ tôi sao?” Tề An Thành khẽ thở dài: “Tôi đã nói là tôi không làm, lại càng không sai bất kì ai làm mấy chuyện vô đạo đức như vậy cả. Sao cô lại không tin tôi chứ?”
“Tôi có thể tin anh được sao?” Lộ Diêu Diêu nhìn anh ta.
“Chỉ cần cô bằng lòng.”
Lộ Diêu Diêu hừ cười, bỏ đi, Tề An Thành đi theo sau cô.
“Tôi nói này Lộ Diêu Diêu, cô đúng là ngốc khi không tin tôi mà! Bên ngoài thì nhìn cô thông minh quá trời. Vì để cô tin tưởng tôi, nên tôi đã sai người đi tìm cái đám người quấy phá cô đó! Bọn đó không nên chọc đến bà chủ Lộ!”
Lộ Diêu diêu quay đầu đưa mắt nhìn anh ta: “Không cần anh tìm đâu, vì căn bản tôi cũng không tin anh.”
Tề An Thành nói: “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, những gì cô đang nghĩ trong lòng đều sai hết.”
“Dì.”
Tê Tư Tần chạy về phía Lộ Diêu Diêu.
“Con cũng ở đây sao?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Dạ, hôm qua con ở trong lều với dì con á.”
Lại là lều vải, rốt cuộc thì mấy cái lều ngoài đây có gì tốt mà ai cũng ra đây thế? Lộ Diêu Diêu nghĩ thầm. Chỉ là, tối hôm qua cả anh lẫn cô đêu tập trung vào chuyện khác. Bây giờ nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy rạo rực. Ngoài ra còn chuyện mà cô đã hứa giúp Tề Tư Tần nữa. Hết chuyện này đến chuyện khác. Cô mới hỏi cậu nhóc: “Nếu con đã đến đây rồi, vậy con cảm thấy ai là ba của con?”
Ánh mắt của Tề An Thành rơi lên người Tề Tư Tần, âm thầm quan sát.
Cậu nhóc chỉ lắc đầu: “Không có ạ.” Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé run lên, chỉ thẳng vào người đàn ông đang đứng cách mình vài thước. Anh ta đứng trước cửa của một cái lều vải, tay cầm một chiếc khăn màu xanh lên dặm mồ hôi. Tề Tư Tần nhỏ giọng nói: “Dì ơi, cái chú đó…con thấy rất giống!”
Lộ Diêu Diêu và Tề An Thành quay đầu sang nhìn cùng một lúc.
“Con thấy giống ở đâu?” Lộ Diêu Diêu vẫn cố gắng hỏi lại lần nữa.
Tề Tư Tần trả lời: “Cảm giác ạ.”
“Nè nhóc, ba thì không được nhận vơ đâu, lỡ bên cạnh chú ấy còn có cô nào thì sao?” Tề An Thành cười nói.
Vừa dứt câu, có một người phụ nữ từ trong lều bước ra. Vòng tay ôm lấy người đàn ông kia từ phía sau.
Tề Tư Tần cụp mắt, chán nản cúi đầu.
“Đúng vậy, mà người này cũng giống ba con mà.” Lộ Diêu Diêu chỉ vào Tề An Thành đang đứng cạnh mình.
Cậu nhóc ngẩng đầu, ánh mắt đầy