Đó là một người đàn ông tầm 24 tuổi, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh, chân mày rậm. Anh ta cầm đũa bằng tay trái. Lên tiếng gọi chủ tiệm đến tính tiền, sau khi trả tiền xong, anh ta đứng dậy bước ra khỏi quán ăn rồi quẹo trái.
Dương Cảnh Thừa cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo.
“Ôi, đội trưởng Dương…”
Nghe tiếng Triệu Tín gọi, Dương Cảnh Thừa chỉ để lại một câu “Các cậu ăn trước đi” rồi xoay người bỏ đi.
Đi ngang qua vài con phố, dọc theo đường quốc lộ chừng vài phút thì thấy được bóng dáng của người đàn ông kia, anh ta đi vào cổng của khách sạn Long Phượng. Bước chân của Dương Cảnh Thừa không nhanh không chậm rảo bước đi theo. Khi vào đến nơi thì cửa thang máy cũng vừa đúng lúc khép lại, bóng dáng của người đàn ông trẻ tuổi kia cũng dần biết mất sau cánh cửa ấy. Thấy vậy, Dương Cảnh Thừa bước đến quầy lễ tân hỏi.
“Cậu ta là nhân viên vừa mới được ông chủ Tề nhận vào khách sạn.” Nhân viên lễ tân trả lời.
“Tên của cậu ta là gì?”
“Tên cậu ấy là Hoàng Vạn Thọ. Đội trưởng Dương, anh tìm cậu ấy có gì không ạ?”
Đối với một người lính cứu hộ, người nào sống ở sa mạc cũng đều phải biết.
Dương Cảnh Thừa gật đầu: “Vừa rồi tôi đến ăn cơm ở quán Mạc Hà thì nhặt được một ngàn tệ trước cửa, tôi hỏi mọi người xung quanh nhưng không ai trong số họ làm rơi tiền cả, vừa đúng lúc xoay người lại thì nhìn thấy bóng lưng của cậu ta. Cũng bởi vì lý do đó nên tôi mới đuổi theo đến tận đây, chỉ muốn hỏi xem có phải là tiền của cậu ta đánh rơi hay không thôi.”
“Thì ra là như thế. Vậy anh đợi em một chút, để em gọi điện thoại lên hỏi thử giúp anh.”
“Được, cám ơn.”
Nhân viên ở quầy lễ tân bắt đầu nhấc máy gọi. “Đội trưởng Dương, cậu ấy nói là cậu ấy sẽ xuống ngay.” Sau khi gọi xong thì nhân viên lễ tân mới ngước đầu lên nói.
“Được.” Trong đầu Dương Cảnh Thừa dường như nghĩ đến gì đó. Anh nhìn sang nhân viên lễ tân rồi nói: “Thiếu chút nữa thì quên, tôi có tí việc gấp, cần phải đến chỗ dựng lều. Phiền cậu bảo cậu ấy đến đó tìm tôi.”
Nhân viên lễ tân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Dạ được, đội trưởng Dương.”
“Cám ơn nhé, vậy tôi đi trước.”
“Đội trưởng Dương cứ đi thong thả.” Nhân viên phục vụ cười nói. Dứt lời, dường như nhớ đến vấn đề gì đó, nhìn theo bóng lưng của Dương Cảnh Thừa hỏi lớn: “À đúng rồi, đội trưởng Dương. Có phải anh và bà chủ Lộ đang quen nhau không ạ?” Cậu ta không khỏi tò mò hỏi, bởi vì nghe mọi người ai ai cũng đồn rằng bà chủ Lộ của khách sạn Long Môn vô cùng thích đội trưởng Dương.
Dương Cảnh Thừa cũng không hề quay đầu lại, chân bước nhanh ra khỏi cửa khách sạn Long Phượng.
*
Lộ Diêu Diêu kiểm tra xong hết rồi mới dựng lều, tất cả đều diễn ra rất bình thường, lều vải của khách sạn vẫn ổn, không có chút hư hại gì. Tề An Thành vẫn luôn đi bên cạnh cô, trên mặt luôn mang theo một nụ cười: “Cô xem, nếu như là tôi cho người làm những chuyện đó thì tôi sẽ không rạch mỗi một cái lều giống như vậy đâu.”
“Vậy thì anh cũng có cơ hội làm rồi.” Lộ Diêu Diêu liếc nhìn anh ta.
“Có phải là hôm qua đội trưởng Dương có chụp qua vài tấm hình đúng không? Nếu được thì cô có thể cho tôi nhìn thử một chút rồi tôi sẽ giúp cô tìm ra người kia. Với cả bên cô có phát hiện ra chút manh mối gì chưa? Nói cho tôi biết đi. Bà chủ Lộ, chỉ cần cô chịu tin tôi thì tôi sẽ giúp cô tìm ra người đó.”
Lộ Diêu Diêu hoàn toàn không thể nào tin được cái con người này: “Khỏi cần anh động não. Tôi mà có manh mối cũng không nói cho anh biết đâu.”
Dứt câu, Lộ Diêu Diêu xoay người đi thẳng về khách sạn Long Môn to lớn, cô muốn tìm Lục Tiểu Hổ để dặn dò chút chuyện. Chuông điện thoại của Tề An Thành vang lên, anh ta đứng lại trả lời điện thoại, ánh mắt dõi theo bóng lưng đang dần xa của Lộ Diêu Diêu.
*
Lộ Diêu Diêu bảo Lục Tiểu Hổ đem túp lều vải bị rách vá lại, rồi nhờ cậu ta thông báo với khách rằng, ban ngày bên ngoài sẽ nắng rất gắt, họ có thể vào khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Ngô Lỗi bảo cậu ấy mua thêm lều vải, ngoài ra còn phải mua dư ra để trả lại cho chủ tiệm thịt một cái lều mới. Tiếp theo, cô lại hỏi thăm La Cương về tình hình khách sạn rồi mới đi ăn sáng.
Vừa ra sa mạc thì nhìn thấy Dương Cảnh Thừa đang đi đến. Cô tăng nhịp bước đến trước mặt anh, giơ tay lên như muốn chạm vào cái cằm kia, khẽ nháy mắt: “Đội trưởng Dương, anh đến để đi ăn sáng với tôi sao?”
Một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, không khỏi tò mò đưa mắt nhìn hai người họ.
Dương Cảnh Thừa giữ lấy tay cô, nghiêm mặt cất tiếng: “Chuyện đó nói sau đi.”
“Hở? Tối hôm qua hai đứa mình vui vẻ bên nhau như thế nào, ấy vậy mà sáng nay vừa ngủ dậy anh đã quên mất rồi sao?”
Dương Cảnh Thừa nhìn cô: “Vậy chuyện lều vải bị rạch, em không muốn biết là ai gây ra à?”
Hóa ra là chuyện kinh doanh. Khi nghĩ tới việc này, Lộ Diêu Diêu lại trở nên vô cùng nghiêm túc. Cô gật đầu: “Vừa hay em cũng phát hiện ra một số chuyện. Cục cưng à, em nghi ngờ người này có liên quan đến Tề An Thành.” Cô nhớ đến dấu chân của Tiết Huệ.
Có liên quan đến Tề An Thành? Dương Cảnh Thừa hỏi: “Là ai thế?”
“Là Tiết Huệ.”
“Cô ấy sao?”
“Sao thế, anh không tin em à?” Lộ Diêu Diêu ngước mắt lên nhìn anh.
Dương Cảnh Thừa nhìn cô: “Chuyện hơi rối một chút. Vì ban nãy anh có gặp một người thuận tay trái, mà trùng hợp thay cậu ta lại là người của khách sạn Long Phượng.”
Lộ Diêu Diêu kéo Dương Cảnh Thừa ra sau tấm bảng chỉ đường to tướng, hỏi tiếp: “Anh nói cái người rạch lều của em là người của Tề An Thành sao?”
“Mặc dù cậu ta thuận tay trái nhưng giờ vẫn chưa thể xác nhận được. Anh vừa kiếm cớ dụ cậu ta ra sa mạc để nhìn thử xem dấu chân của cậu ấy có giống với giấu chân trong hình hay không, chắc sẽ sớm tìm ra thôi.” Dương Cảnh Thừa trả lời.
“Vậy còn Tiết Huệ.” Lộ Diêu Diêu lại nói: “Em thấy dấu chân của cô ấy rất giống với dấu chân trong hình.”
Dường như Dương Cảnh Thừa đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cô ấy thuận tay trái à?”
“Em không biết nữa.”
Lộ Diêu Diêu suy tư nói: “Vậy thì, người đó rốt cuộc là Tề An Thành hay là Tiết Huệ?”
Dương Cảnh Thừa nói: “Dù là ai làm đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ sớm biết người đó là ai thôi.”
Lộ