Đối thủ đã thua.
Vật cũng thu hồi về chủ cũ.
Sức trong người sắp tắt như chiếc telephone.
Nguyệt Dao không ham hố dậm thêm hắn làm gì.
Cô đá cho hắn một cái.
Quát:"Về nhà ngủ đi!"
Tên kia ngước mắt thăm dò người đàn ông đang khoan thai hai tay nhét túi quần kia.
Thấy có vẻ ổn nên hắn bò luôn một đoạn rồi đứng dậy chạy biến đi.
Vừa chạy hắn vừa chửi: "Đồ con nhóc thối! Ỷ có lá chắn ra vẻ ta đây vênh váo!"
Nghĩ tới người đàn ông đã cho hắn ăn cú đấm đau đến chảy cả máu mũi.
Hắn không khỏi rét run.
Bởi, lực từ tay anh ta phát ra mạnh không thể tưởng.
Cũng may cho hắn hôm nay được tổ tiên hộ nên còn nguyên thân thể lành lặn để mang về!
Nguyệt Dao mang cây đàn lên vai, đi về băng ghế đợi.
Cô đưa tay ôm lên bó hồng hướng về nơi Phạm Chánh đang đứng: "Anh cho em quá giang về được không?"
"...." Anh không trả lời.
Mắt liếc nhìn bó hoa rồi nhìn lên cô.
Dù lòng có chút thương xót muốn gật đầu nói rằng: Dĩ nhiên là được.
Vì anh đến đây là để đón em mà!
Nhưng ...
Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Thấy vẻ dịu dàng như nước kia và nghe giọng nói ngọt ngào êm ái đó.
Chắc có lẽ anh đã bị hố.
Vì thế, lời muốn nói, anh đành nuốt ngược.
Nguyệt Dao đứng trước mặt anh.
Chờ đợi câu trả lời.
Năm giây...mười giây, anh ta vẫn trưng ra bộ mặt sắt.
Cô bĩu môi, hứ một tiếng rồi đi ngang qua anh.
Cho hay không cho, chỉ cần nói một tiếng! Bộ lời nói của anh là vàng ròng hả? Đã vậy chị đây không thèm quan tâm đến anh nữa! Để thứ hầm băng nhà anh lạnh lẽo quanh năm! Ai ngu mới ôm vào anh để có ngày bị cháy lạnh!
Cô đi.
Anh đi theo.
Nguyệt Dao nhận ra anh không có ý vượt.
Vì với thân thủ vừa rồi, anh có thể bay qua luôn cô!
Ra đến chiếc SUV, Nguyệt Dao lại đưa mắt nhìn anh.
Không có dấu hiệu mời.
Cô cụp mắt, thầm hít sâu một hơi.
Khi ngẩng nhìn lên, cô cười thật tươi nói với anh một tiếng: "Dù sao em cũng cảm ơn anh đã ra tay tương trợ! Em đi đây!"
Nguyệt Dao quyết định đi bộ ngược về.
Cô không tin mình không lếch được cái thân này về nhà trước khi trời sáng!
Phạm Chánh từ nãy đến giờ vẫn luôn để ánh mắt vào cô gái.
Mọi cảm xúc thất vọng tràn trề kia anh đều thấy hết.
Khi thấy cô đi vượt qua, anh hỏi: "Còn đi đâu lung tung đó?"
Nghe vậy, Nguyệt Dao thật lòng muốn nói với anh: Em phải đi bộ về nhà đó anh! Nếu anh thấy xót thì cho em ngồi xe với! Em không gấp nên anh đừng từ chối! Anh có thể bận việc của anh, em tuyệt đối không làm phiền! Chỉ cần anh cho em theo anh thôi! Có được không?
Nhưng khi trả lời anh, cô chỉ nói: "Có liên quan gì không?"
Hứ, đừng tưởng thấy chị mê chút săc của anh mà coi thường chị nhé!Chị giờ không thèm!
"Lên xe đi!" Anh nói với theo bóng lưng thẳng tắp.
Lời anh, cô đã nghe nhưng không thèm quay lại.
Anh bực bội sải bước chân dài nắm lấy tay cô.
Cô dừng bước.
Ánh mắt chăm chăm nhìn vào nơi một bàn tay đang nắm chặt một bàn tay.
"Tôi đưa em về!" Giọng anh dịu dàng đến anh cũng kinh ngạc.
Nguyệt Dao cúi đầu che đi nụ cười.
Cô im lặng để mặc anh nắm tay mình kéo đi.
Người đã đưa lên xe.
Anh vòng qua ghế lái.
Trước khi khởi động, anh liếc nhìn sang người bên cạnh.
Vẫn vẻ mặt đăm chiêu, anh ngại làm phiền nên nhoài người thắt dây an toàn giúp cô.
Giây phút anh áp sát người để kéo lấy sợi dây.
Anh cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh.
Bởi hình như mặt anh đang rất gần với mặt cô.
Gần đến mức chỉ cần một cái xoay nhẹ của một trong hai người thì da sẽ tiếp xúc với da.
Thậm chí môi anh hoặc môi cô có thể quẹt vào nơi nào đó trên gương mặt của nhau.
Nếu lỡ chạm nhau thì cảm giác sẽ như thế nào ấy nhỉ? Anh thầm tưởng tượng nhưng không hề có được đáp án trả lời.
Nhưng vì ý nghĩ sẽ chạm vào nhau kia làm cho phát hoảng nên anh đưa tay kéo luôn sợi dây làm nhanh một động tác.
Trước khi