Thời gian mới đó đã bước vào ngày cuối của tháng Ba âm.
Bầu trời ở quân khu đêm nay cao vời vợi.
Mảnh trăng khuyết cuối tháng cong cong phần bên trái như lưỡi liềm treo chênh chếch ở đằng tây.
Ánh sáng mỏng manh hơi tái và lạnh ngắt của nó không làm cho bầu trời đêm sáng tỏ hơn.
Ngược lại càng nhuốm cho nhân gian một màn hơi lành lạnh.
Trong dãy nhà dành cho đội biệt kích An Nam, Phạm Chánh quân trang đã sẵn sàng đang đứng ngoài lan can.
Anh châm một điếu thuốc ngước mắt nhìn mảnh trăng hạ huyền treo lơ lửng ở bầu trời đêm.
Trăng là nguyệt! Trùng tiếng đệm trong tên người con gái anh yêu.
Nhìn trăng lại nhớ đến người.
Nhớ lần đầu anh và cô gặp gỡ cũng vào một đêm trăng hạ huyền như thế này.
Trong con hẻm nhỏ đó, bóng cô gái gầy mỏng manh, đơn côi chơi vơi trong màn đêm thanh vắng, mãi khắc sâu vào lòng anh.
Ngay ở giây phút cứu cô, bắt gặp ánh mắt màu nâu đậm đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, trái tim anh đã va một tiếng vang ngay thời khắc đó.
Thời khắc lòng anh biết nhớ đến một người.
Người con gái mang tên Nguyệt Dao.
Cô như dòng suối trong tưới mát trái tim khô cằn bấy lâu của anh.
Dẫu ý thức được, ở bên anh Nguyệt Dao sẽ khổ nhưng anh không ngăn được con tim mình thôi nhớ thương, thôi nghĩ về cô.
Để rồi cái gì đến cũng đã đến.
Tiếng yêu đã buông ra ở đầu môi.
Mãi mãi đến hết đời, anh phải có trách nhiệm với tiếng yêu đã trao đi ấy.
Vì cô gái anh yêu, vì anh và vì tình yêu của cả hai, anh phải đánh một trận thắng.
Nguyệt Dao! Hãy đợi anh!
Nhìn theo làn khói thuốc mảnh như sợi tơ bay vào bầu trời đêm, anh hạ quyết tâm cho trận đánh khuya nay.
"Đội trưởng Phạm! Đang nhớ người yêu à?" Trần Hùng bưng tách cafe đến đứng bên cạnh anh.
Phạm Chánh còn chưa trả lời câu hỏi của Trần Hùng, anh đã nghe tiếng của một anh em khác trong đội.
"Z6, anh hỏi có thừa không? Nhìn vào ánh mắt đang tương tư kia của sếp là biết!" Một người anh em trong đội cũng theo ra.
"Đội trưởng đang tương tư à? Đâu vẻ mặt tương tư là như thế nào để tụi em nhìn thử coi?" Đám anh em trong đội không biết có mặt tự bao giờ tranh nhau tới trước mặt Phạm Chánh để xem vẻ mặt đang tương tư từ miệng của tay đồng đội kia.
Đám anh em thay nhau xoay mặt vị đội trưởng nhìn, ngắm các kiểu.
Cuối cùng cả đám chốt một câu:"Thép có thể chảy mà không cần nung ở nhiệt độ 1300 độ C!"
Sau đó là tràng cười ha hả của đám biệt kích độc thân.
"Chị dâu thật có bản lĩnh!" Xạ thủ bắn tỉa của đội gật gật đầu tán thưởng.
Anh ta không khỏi ngưỡng mộ người con gái đã nung chảy trái tim làm bắng thép kia của vị đội trưởng.
"Đội trưởng! Chuyến cộng sự vừa rồi anh và chị dâu đã...vận động xxx rồi chứ?" Một người anh em chợt nhớ đến Kiều Trinh.
"Z8, cậu sai người rồi!" Lần này Trần Hùng không thể không minh oan cho sếp.
Anh ta nhìn một lượt đám anh em trong đội còn đang ngơ ngác kia, dõng dạc tuyên bố một tin:"Chị dâu...là một con nhóc!"
Hả? Một con nhóc? Hai mươi sáu con mắt mở to, mười ba cái miệng cùng thốt lên:"Đội trưởng! Anh muốn làm trâu già hả?"
Thật là làm cho tụi em ngưỡng mộ mà!
"Trâu già gặm cỏ non, ăn gà tranh thủ sớm!" Một anh em trong đội đọc câu tục ngữ rồi đi