Dương Lâm Bảo bế xốc cô lên.
Hạ Mạn Thư đột nhiên bị bế liền sợ hãi la toáng lên liền bị anh hôn cho một cái chặn miệng.
Hai tay Mạn Thư đấm liên tục vào bờ vai rắn chắc của Dương Lâm Bảo, dãy dụa không ngừng.
Anh đưa cô thẳng đến phòng ngủ, vứt cô lên giường một cách thô lỗ.
Hạ Mạn Thư bị vứt xuống thì ong ong đầu óc, một lúc sau hiểu ra vấn đề thì đã bị một lực người đè nặng xuống.
Cô cố gắng đẩy hắn ta ra, miệng liên tục xin tha:
- Dương Lâm Bảo, xin lỗi, thật sự xin lỗi anh.
Đừng làm vậy!
Dương Lâm Bảo nheo mắt nhìn con nhím đang co người dưới thân mình, cô nhỏ nhắn đáng yêu đến thế.
Anh chỉ định dọa cô một chút mà thôi, nào ngờ cô sợ hãi muốn ngất đi, nở nụ cười nhẹ anh hỏi:
- Không phải cô kêu tôi chịu trách nhiệm hay sao?
- Nhưng không phải thế này, làm ơn, đừng!
Hạ Mạn Thư bị Dương Lâm Bảo dọa cho phát khóc, nước mắt rưng rưng chảy xuống khoé mắt, đấm liên tục vào người anh mà nói.
Một lúc sau liền khóc to hơn, như một đứa trẻ.
Dương Lâm Bảo thấy cô khóc cũng hơi hoảng hồn một chút, liền ngồi dậy bên cạnh, đỡ cô ngồi dậy đối diện mình, vuốt tóc cô rồi nói:
- Tôi đã làm gì em đâu? Nín đi, ngoan.
Tôi chưa làm gì cả.
Hạ Mạn Thư vẫn tu tu khóc, mở miệng chất vấn:
- Anh nói anh không làm gì tôi ư? Anh đã cởi đồ của tôi? Anh đã ép tôi lên giường với anh, anh đã phá hoại tôi thành phụ nữ rồi huhu.
Dương Lâm Bảo nghệt mặt ra nghe Hạ Mạn Thư nói, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thủ thỉ:
- Biết rồi, là tôi sai, tôi chịu trách nhiệm với em, tôi sẽ chịu trách nhiệm của cuộc đời em.
- Nhưng anh không đụng vào tôi nữa, tôi ghét anh.
Dương Lâm Bảo thờ dài, dỗ dành con nít thật là khó, thật là khổ.
Hạ Mạn Thư nhích lại ngồi cạnh anh, thiếu chút nữa thôi là muốn ngồi lên hạ thể anh, hai tay vòng qua eo tựa người vào anh mà khóc tiếp.
Ai ngờ đâu chú cảnh sát này đang độ tuổi dồi dào mùa xuân, chỉ một chút hành động thôi đã cảm thấy rục rịch trong người, đã cảm thấy khó chịu rồi.
Dương Lâm Bảo chịu khó nén cái thứ cảm xúc đó vào trong mà vuốt ve con nhím nhỏ mới xù lông kia.
Một lúc sau Hạ Mạn Thư khóc mệt quá thiếp đi trong lòng anh.
Dương Lâm Bảo đặt nhẹ cô xuống giường, đắp chăn kĩ càng rồi chạy vôin vào phòng tắm..
xả nước lạnh.
Chết tiệt! Khoảng lâu sau anh bước ra, anh chỉ mặc một chiếc quần tây quân phục màu xanh, để lộ thân hình đặc trưng của người quân nhân, làn da màu vàng ngăm.
Có thể anh đầy những vết sẹp lớn nhỏ cho thấy rằng anh chinh chiến rất những lầm nguy hiểm.
Đôi vai trần rộng cùng những cơ bắp luyện tập, cơ thể hoàn chỉnh không lệch tỉ lệ.
Anh đi ra nhìn xung quanh, lần này mới thực sự thấy căn nhà nhỏ của cô.
Phòng ngủ của cô nhỏ nhắn đáng yêu với bức tường màu trắng sữa, bàn học để ngay cửa sổ, trên bàn đầy ắp những sách vở giấy tờ.
Phía ngoài cửa sổ có mấy chậu xương rồing nhỏ xinh xinh đang tắm mình dưới ánh trăng mờ mờ.
Căn phòng nhỏ nên chỉ có thêm một cái tủ đồ và cái giường đơn nhỏ nữa là gần hết phòng.
Dương Lâm Bảo bước nhẹ ra ngoài,