Trời đã lên hừng đông, trong phòng nhỏ Dương Lâm Bảo nằm nghêng trên chiếc giường đơn, đôi tay đang ôm ấp một thiếu nữ độ tuổi trăng non, cô ngoan ngoãn cuộn người trong lòng anh mà ngủ, hai cánh tay mảnh khảnh đang ôm chặt thắt lưng anh.
Dương Lâm Bảo ngắm nhìn Hạ Mạn Thư, thật là đáng yêu, đúng là một cô gái xinh xắn.
Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, cô bé này thật là thơm, mùi thơm ngòn ngọt của cơ thể đang lớn, là mùi hương của thiếu nữ đang trưởng thành, dễ chịu, ngất ngây.
Dương Lâm Bảo ôm cô vào lòng lắng tai nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, nhà của cô nằm ở khu phố công nhân, nên sáng sớm rất náo nhiệt, người đi chợ người đi làm.
Hạ Mạn Thư khẽ cựa người, cõ lẽ bị tiếng ồn đánh thức, như là cô nhận thức được gì đó, đôi tay không yên vị ôm anh nữa mà sờ soạng lung tung.
- Ô!
Cô giật mình kêu lên một tiếng, mở đôi mắt một cách lười biếng ra, gặp ngay bờ ngực rắn rỏi của con trai liền giật mình bật dậy.
Đập vào mắt cô là Dương Lâm Bảo đang nằm bên cạnh.
Cô bị dọa sợ, theo bản năng đứng dậy muốn bỏ chạy, vừa quay người thì đầu đã đo tường một vố đau.
Cô sợ hãi xoa xoa trán rồi co lại một góc đầu giường, ôm chiếc gối phòng bị, cô run rẩy nói:
- Anh..
anh sao lại nằm trên giường tôi? Anh..
anh..
Dương Lâm Bảo nhìn Hạ Mạn Thư hốt hoảng đến phát khóc, đôi mắt sợ sệt ngập nước chực trào ra.
Anh vẫn bình tĩnh đứng dậy xuống giường, quay lại cô nói:
- Hôm qua ai kêu tôi phải chịu trách nhiệm?
Nước mắt trào ra, Hạ Mạn Thư ném chiếc gối về phía anh, gào lên:
- Anh chịu trách nhiệm với tôi thế này ư? Anh hạ nhục tôi thế này ư? Anh là đồ vô sỉ.
Dương Lâm Bảo nheo mày lại khó hiểu.
Rõ ràng là kêu mình chịu trách nhiệm, sao giờ lại mắng mình vô sỉ? Anh lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm lấy áo quân phục, khi chỉnh tề đi ra vẫn thấy Hạ Mạn Thư ôm chăn khóc, anh đi lại kéo chăn ra rồi kéo cô ra khỏi giường, giọng lạnh:
- Cô còn tỏ vẻ gì chứ? Tôi nói chịu trách nhiệm là sẽ chịu trách nhiệm, tôi cho cô cái danh phận phu nhân của đội trưởng đội phòng chống tội phạm cấp quốc gia được chưa?
Hạ Mạn Thư bị kéo đột ngột ra khỏi giường còn hơi ngây ngốc, cô đứng đối diện Dương Lâm Bảo đờ mặt ra, Dương Lâm Bảo gằn giọng:
- Cô nghe không hiểu hay không hiểu tiếng người?
Hạ Mạn Thư lấy lại hồn phách liền phát hoảng, chỉ tay vào Dương Lâm Bảo:
- Anh..
Anh..
Anh cưới tôi? Chúng ta..
Chúng ta sẽ kết hôn?
Dương Lâm Bảo thẹn quá hóa giận.
Đúng là ngốc quá mà, đã nói thế rồi còn không nhận ra.
Anh ôm theo cơn giận, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Vậy đừng kêu tôi chịu trách nhiệm.
Nói rồi anh ra phòng khách ngồi.
Hạ Mạn Thư ngây người một lúc rồi cũng vội vàng vệ sinh cá nhân, một lúc sau ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài.
Anh lại đi đâu rồi, anh đi mất rồi.
Điện thoại trong phòng cô reo lên thông báo tin nhắn, cô đi vào lấy rồi mở lên: Sở có việc đột suất.
Tôi đi trước.
Hạ Mạn Thư thở phào nhẹ nhõm, cô đi vào trong bếp lục tủ lạnh tìm đồ ăn.
Tiếng điện thoại lại reo lên, cô với lấy nghe liền:
- Alo Hạ Mạn Thư xin nghe.
- Hạ Mạn Thư, tớ có gửi ít đồ cho cậu, mau ra lấy.
Hạ Mạn Thư nhìn số điện thoại lạ nhưng nghe giọng quen quen, bèn hỏi:
- Trần Ngọc Linh?
- Là tớ.
Hạ Mạn Thư như nổi điên lên mắng Trần Ngọc Linh một trận:
- Cậu có giỏi thì chơi trò mất tích luôn đi, nổi tiếng xong không coi đứa bạn này ra gì phải không? Cậu thì giỏi nhất rồi, khi không lại khóa sim, biết cả tháng nay tớ lo cho cậu nhiều