Lâm Phùng đưa bóng vào rổ, cuối cùng trên mặt anh cũng có thêm một phần ý cười.
Anh quay đầu lại nhìn sang chỗ Trình Lộc, không có lời và động tác gì thừa thãi, anh chỉ đứng đằng kia nhìn Trình Lộc.
Trình Lộc nhìn anh, cô mím môi mỉm cười.
Triệu Trừng có hơi hối hận, bên cạnh có người tiếp sức thêm cho cậu ta: “Anh Trừng, chơi chết anh ta đi!”
Tề Văn không cam lòng yếu thế, cô nàng ở trên khán đài cách sân bóng không xa gào lên: “Giáo sư cố lên!”
Lâm Phùng rời mắt khỏi người Trình Lộc, anh quay đầu lại nhìn Triệu Trừng.
Màu ánh anh như đậm hơn, đôi con ngươi nhuộm đẫm ý lạnh khiến người ta có hơi sợ hãi, anh không mặn không nhạt hỏi: “Chơi tiếp?”
Triệu Trừng cắn răng, cậu ta gạt mồ hôi trên người mình xuống: “Tiếp!”
Lại bắt đầu một trận mới, hai người đối đầu nhau trên sân, trước đó Triệu Trừng đã tiêu hao gần hết thể lực, Lâm Phùng lúc này chỉ đúng lúc chiếm được tiện nghi.
Sau ba trận, Triệu Trừng không có một quả bóng nào vào rổ.
Lại nhìn sắc trời, ở nơi chân trời đã nhuốm ánh hoàng hôn.
Không khí vốn nóng bức cũng đã dần chuyển lạnh, mồ hôi trên người Trình Lộc đã sớm bị hong khô, cả người dinh dính nhớp nhúa.
Sờ vào có hơi khó chịu.
Cuối cùng Triệu Trừng cũng chẳng còn sức nữa, cậu ta nằm nhoài trong sân bóng.
Dáng vẻ gặp chuyện không kinh sợ của Lâm Phùng cũng có chút biến hóa, anh chống hông thở hổn hển, gương mặt đầy mồ hôi, hoàn toàn khác xa với giáo sư Lâm lãnh đạm xa cách của ngày thường.
Lâm Phùng hơi cong khóe môi, anh nhìn sang Trình Lộc.
Trình Lộc đứng dậy, cô bước đến chỗ hai người họ, ánh mặt trời màu vàng kim trải khắp những cửa hàng trên đường phố, trong sân bóng rổ ngập mùi hormone nam tính.
Không hiểu sao Trình Lộc lại nhìn Lâm Phùng thành Hứa Qua, chân cô thoáng dừng lại, không nhịn được lùi về sau một bước.
Tề Văn từ đằng sau chạy tới, cô nàng vỗ vào lưng Trình Lộc, nụ cười rạng rỡ: “Chị Tiểu Lộc, mau tới đây đi, giáo sư Lâm đang đợi chúng ta đó!”
Tề Văn không thể chờ nổi nữa mà chạy tới bên cạnh Lâm Phùng, sao có thể ngờ, thế mà Lâm Phùng lại đi thẳng qua bên người Tề Văn, bước đến chỗ Trình Lộc.
Đợi đến khi Trình Lộc hoàn hồn lại, Lâm Phùng đã đi tới ngay trước mặt cô.
Dáng người anh cao lớn, tất cả ánh sáng trước mặt cô đều bị anh che lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Trình Lộc chợt nổi lên chút động lòng.
Yết hầu của Lâm Phùng trượt lên xuống, anh mở miệng nói: “Tôi đưa cô về nhà.”
Tề Văn đứng ở phía sau há hốc miệng, bàn tay lấy điện thoại ra cũng hơi run run.
Giáo sư Lâm của họ, giáo sư Lâm chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn của họ dường như đã bị người khác ăn rồi!
Trình Lộc lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi lái xe của lão Chu tới, tôi tự về được.” Cô mím môi, nói: “Cảm ơn giáo sư Lâm, thật sự không cần làm phiền.”
Triệu Trừng được đám bạn của gã đỡ dậy, hai chân đều run lên.
Vận động cả một buổi chiều khiến cậu ta đầu váng mắt hoa, thậm chí còn có hơi muốn nôn.
Nhưng vì có người trước mặt, cho nên Triệu Trừng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Cậu ta đi tới trước mặt Trình Lộc, muốn nói chuyện với Trình Lộc, kết quả Lâm Phùng lại bước một bước, chắn ngay giữa hai người.
Triệu Trừng lườm Lâm Phùng một cái, cậu ta dời một bước rồi nhìn về phía Trình Lộc.
Nhưng nào ngờ được, Lâm Phùng cũng dời theo một bước, ngăn cản hai người chặn chẽ hơn.
Triệu Trừng: “…”
Trình Lộc cười cong cong môi, cô tự mình bước ra từ đằng sau lưng Lâm Phùng, cô giương cằm lên, nói: “Chuyện trước đó đồng ý còn tính không?”
Tề Văn cũng rất sốt sắng nhìn sang.
Triệu Trừng đứng thẳng lưng, trừng mắt nhìn Lâm Phùng: “Nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên nói lời giữ lời!”
Tề Văn thở phào nhẹ nhõm, cô nàng nhìn sang Trình Lộc bằng ánh mắt biết ơn.
Trình Lộc đi tới vỗ vai Triệu Trừng, ý cười lan tràn trong ánh sáng buổi hoang hôn, lộ ra sự lóng lánh mà Lâm Phùng chưa từng thấy qua.
Bình thường nụ cười của cô hệt như một lớp mặt nạ, khóe môi nhẹ cong lên như thể đang mỉm cười mà thôi.
Triệu Trừng cũng nhìn đến mức sững người, cậu ta thầm cảm thấy ánh mắt mình thật tốt, tìm được một cô gái đẹp thế này.
Triệu Trừng ngẫm nghĩ lại, dường như Tề Văn kia là sinh viên của trường đại học Lâm Sơn, chắc hẳn cô gái này cũng thế.
Trình Lộc quay đầu lại liếc nhìn Lâm Phùng, sau đó cô bước ra khỏi sân bóng rổ, cái bóng đổ xuống mặt đất được ánh chiều tà kéo dài ra.
Lâm Phùng đi theo.
Triệu Trừng hoàn hồn lại, gọi một tiếng: “Cô tên gì thế?”
Trình Lộc quấn lọn tóc rơi xuống bên tai mình, cô xoay người lại, ánh nắng mờ nhạt rơi vào hàng mi cô như thể dát thêm lên ấy một tầng ánh sáng vàng.
Vóc người nho nhỏ của cô cũng hệt như rơi vào giữa ánh sáng rực rỡ.
Cô khẽ mở đôi môi: “Không phải tôi đã nói rồi à, tôi là bà cô của cậu.”
Cô quay đầu đi, thun buộc tóc bị bung ra, mái tóc xõa trung xuống vai hệt như một thác nước, Trình Lộc lại giơ tay vuốt tóc mình.
Cô đang chuẩn bị tìm lại dây thun buộc tóc, lại phát hiện Lâm Phùng chậm rãi khom người xuống, nhặt sợi thun buộc tóc màu đen rơi trên đất lên.
Ngón tay anh thon dài, sợi thun buộc tóc được anh cầm trên đầu ngón tay, nhìn qua có một cảm giác trêu chọc không nói được bằng lời/
Trái tim trong lồ ng ngực Trình Lộc nhảy lên mấy cái, cô nói một câu thật nhỏ: “Cảm ơn giáo sư Lâm.”
Nhưng Lâm Phùng vẫn duy trì động tác nhặt dây buộc tóc không nhúc nhích, Trình Lộc thoáng ngờ vực: “Giáo sư Lâm?”
Lúc này, cuối cùng Lâm Phùng cũng di chuyển, anh nhíu mày đứng dậy, đi tới bên người Trình Lộc rồi từ tốn nói: “Đi thôi.”
Ánh mắt Trình Lộc rơi