Trình Lộc khá mơ hồ về Lâm Phùng, cô hiểu cái gì? Cô có biết cái gì đâu!
Chỉ tiếc là Lâm Phùng đang không được khỏe, cũng không muốn nói nhiều với Trình Lộc mà chỉ đỡ hông đi ngủ.
Trình Lộc ngồi trước giường anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Tú, Hứa Tú đáp lại sẽ đến ngay.
Cô gửi xong tin nhắn thì thoát ra ngoài, lại phát hiện nhóm lớp yên lặng đã lâu nay bỗng ồn ào cả lên.
Trình Lộc kéo lên trên xem thử, thì ra là Hứa Qua phát thư mời cho cả lớp, mời đám bạn học đến tham dự lễ đính hôn của anh ta.
Cô thấy ở cuối có một bạn học bất ngờ gửi một tin nhắn: [Hứa Qua, cậu đính hôn với Trình Lộc à?]
Ban đầu trong nhóm có vài người nói chúc mừng, sau đó dần yên tĩnh lại.
Hứa Qua không hề giải thích, Trình Lộc cũng gửi một tin nhắn: [Chúc mừng đính hôn]
Cứ thế, một vài bạn học không hiểu chân tướng mới biết, thì ra Hứa Qua và Trình Lộc đã chia tay rồi, đối tượng đính hôn của Hứa Qua không phải Trình Lộc.
Nhưng nhân duyên của Hứa Qua khá ổn, có rất nhiều bạn học cũ nói chắc nịch rằng mình sẽ đến, chỉ có một vài bạn học đã đi quân sự khác biểu thị mình không có thời gian.
Mà có một vài người bạn khá thân với Trình Lộc bèn đến hỏi Trình Lộc: “Tiểu Lộc, chúng tớ không đến lễ đính hôn của Hứa Qua đâu, trước kia tốt với cậu như thế, bây giờ lại phủi mông coi như chẳng có gì, xem cậu là người dễ bị khi dễ à?”
Trình Lộc cười cười, ánh sáng trắng chiếu vào gương mặt cô, khóe môi cô khẽ cong lên, nhưng trong ánh mắt ấy chẳng có chút ý cười.
Cô trả lời lại tin nhắn của bạn: “Các cậu thôi đi, dù sao tớ cũng không đi, tớ bận.”
“Cậu bận gì?”
“Tớ phải kiếm tiền làm phẫu thuật cho viện trưởng.”
Trình Lộc vẫn còn liên lạc với những người bạn này đến sau tốt nghiệp, lúc trước họ cũng biết cô và Hứa Qua chia tay, vì thế, họ còn thiếu điều giơ dao đi chém người mà thôi.
Nghe Trình Lộc nói phải kiếm tiền, mấy chị em bèn thảo luận một chút, cuối cùng gom góp gửi đến cho Trình Lộc năm mươi nghìn tệ.
Trình Lộc vừa nhìn thấy tiền được chuyển đến, cô nghẹn ngào nói một câu với họ: “Cảm ơn, đợi đến khi tớ thoải mái hơn sẽ trả lại cho các cậu.”
Cô để điện thoại di động xuống, người đàn ông nằm trên giường vừa nói buồn ngủ lúc này đang mở to mắt nhìn cô, màu mắt anh hơi trầm xuống, vừa nhìn lướt qua đã khiến Trình Lộc sợ hết hồn.
Cô hít sâu một hơi: “Không phải anh nói muốn ngủ à?”
Lâm Phùng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vừa khóc?”
Trình Lộc cong khóe môi: “Không khóc.” Mồ hôi trên người cô đã sớm khô hết, chỉ là người rất dinh dính khó chịu, cô nói với Lâm Phùng: “Tôi đã nhắn Hứa Tú tới, anh còn tỉnh vậy tôi đi trước.”
Cô đang định đứng dậy, Lâm Phùng lại đưa tay giữ cô lại.
Trình Lộc quay đầu nhìn anh, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của anh, dáng vẻ khi anh đỡ eo cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Cánh môi mỏng của Lâm Phùng hơi mấp máy: “Tôi muốn tắm rửa.”
Ánh đèn trong bệnh viện rất sáng, Trình Lộc nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Phùng, giáo sư Lâm ngày thường hay cẩn trọng, lúc nói ra lời này trong ánh mắt không nén nổi vẻ ngượng ngùng.
Nhìn rất đáng yêu.
Lâm Phùng thấy Trình Lộc nhìn mình, anh bèn bổ sung thêm một câu: “Tôi không muốn Hứa Tú giúp tôi.”
Nghĩa bóng là để Trình Lộc dẫn anh đi.
Cũng may bệnh viện có phòng tắm, bây giờ Trình Lộc cũng không vội về nhà.
Cô đưa Lâm Phùng đến bên ngoài phòng tắm, cô đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Phùng đỡ eo bước vào bên trong tắm rửa.
Lâm Phùng không quen lắm với kiểu phòng tắm nhiều người ra vào này, vì thế anh tắm rất nhanh, khi bước ra trên tóc có mấy giọt nước, anh vừa động đậy một chút nước cũng theo đó mà rơi xuống.
Anh đi tới, trên người đều là mùi sữa tắm.
Không khí bên ngoài phòng tắm cũng đầy mùi hương này.
Lâm Phùng nói: “Đi thôi.”
Trình Lộc đứng lên, cô đưa tay muốn dìu anh đi, Lâm Phùng cũng không từ chối.
Quay về đến cửa phòng bệnh chợt nghe được giọng của Hứa Tú vang lên từ bên trong phòng: “Điện thoại di động của chú nhỏ đang ở đây, nhưng người đâu rồi!”
Trình Lộc liếc nhìn Lâm Phùng: “Hứa Tú tới rồi.”
Lâm Phùng khó chịu, mặt mày anh lạnh tanh, anh đẩy cửa đi vào thì thấy Hứa Tú đang cầm điện thoại di động của anh.
Mà, ở bên cạnh Hứa Tú là một người đàn ông cao lớn, người kia thoáng sững sờ, nhìn sang Lâm Phùng gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Trình Lộc vừa bước một chân vào đã nghe được giọng nói này, cô cứng cả người.
Lâm Phùng cảm nhận được sự thay đổi của Trình Lộc, anh liếc nhìn Hứa Qua một cái thật sâu.
Trình Lộc không bước nữa, nếu cô lùi ra ngoài thì có cảm giác như mình sợ Hứa Qua, cô thoáng do dự, cuối cùng vẫn đỡ Lâm Phùng đi vào.
Lần này đến lượt Hứa Qua ngây người.
Hứa Tú bước lên mấy bước muốn đỡ Lâm Phùng, nhưng Lâm Phùng lại linh hoạt né đi, Hứa Tú buồn bực sờ mũi một cái: “Không phải chú nhỏ bị thương à, sao cháu thấy chú còn nhanh nhạy thế.”
Lâm Phùng lạnh mặt nhìn Hứa Tú, khiến Hứa Tú sự đến mức không dám hó hé nữa.
Trình Lộc