Cuối hạ, cũng là lúc thời tiết nóng bức nhất kéo đến.
Trình Lộc vời mới kết thúc một vụ án tình sát, cô đã không ngủ mấy ngày trời, vụ án vừa kết thúc, cô còn chưa kịp ăn miếng cơm nóng đã bị lão Chu kéo lại.
Trình Lộc vội vàng uống một hớp nước, cô hất tay lão Chu ra, nhanh chóng la lên: “Lão Chu chú đừng có cản cháu, tối nay cháu phải ăn một bữa thật no, đã mấy ngày rồi cháu chưa ăn cơm đó.”
Lão Chu cười khà khà đáp lại cô: “Chú biết cháu cực khổ rồi, nhưng không phải giáo sư Lâm người ta vừa nghe nói cháu kết thúc vụ án, đã lập tức đến cục cảnh sát đón cháu đi ăn à?”
Ông ta nhìn ra cửa cục cảnh sát mà chép miệng.
Động tác đang uống nước của Trình Lộc dừng lại, giọng cô bỗng cao lên: “Lâm Phùng?”
Lão Chu cho cô một ánh mắt mập mờ, sau đó gật đầu.
Trình Lộc nhíu mày, cô đặt ly nước lên bàn rồi nói với lão Chu: “Cháu hiểu rồi, chú về làm việc trước đi, cháu đi xem thử.”
Trình Lộc bước ra ngoài, đúng thật nhìn thấy Lâm Phùng đang đứng cách đó không xa.
Dưới bóng cây dâu già trước cục cảnh sát, Lâm Phùng với dáng người cao lớn thẳng tắp đang đúng đó, hệt như một bức họa.
Điểm không hài hòa duy nhất chính là La Thứ đang đứng trước mặt Lâm Phùng.
Hai người đàn ông đứng cùng chỗ với nhau, La Thứ cười có hơi giả tạo.
Trình Lộc đi sang bên đó, cô ồn ào một tiếng: “La Thứ! Cậu không làm việc mà chạy đến đây lười biếng à?”
La Thứ như thể được giải thoát tới nơi, cậu ta vội vàng nhào tới, bày ra biểu hiện nhiệt tình hết mức: “Làm việc! Em sẽ đi làm việc ngay!”
Cậu ta lau tay vào quần áo rồi chuồn đi nhanh như gió.
Lâm Phùng nhìn Trình Lộc, anh gật đầu một cái: “Việc gần đây đã xong rồi à?”
Trình Lộc bình tâm lại, đứng trước mặt anh gật đầu.
Lâm Phùng “Ừ” một tiếng: “Cùng đi ăn cơm đi.”
Vẻ mặt Trình Lộc lập tức thay bằng sự hốt hoảng, cô từ chối ngay: “Giáo sư Lâm, thật ngại quá, hôm nay tôi có việc thật, không thể đi ăn cơm với anh.”
Lâm Phùng có hơi thất vọng, nhưng cũng không làm khó Trình Lộc.
Mặc dù không đi ăn cơm với nhau, nhưng Lâm Phùng vẫn đưa Trình Lộc về nhà.
Đến cửa khu chung cư, Trình Lộc thoáng do dự, cuối cùng vẫn không nói ra lời trong lòng mình.
Cô vẫy tay với Lâm Phùng, quay người bước vào khu chung cư.
Lâm Phùng cũng lái xe đi
Trên xe, điện thoại của Lâm Phùng reo lên một tiếng, anh giương mắt nhìn sang, là tin nhắn wechat của Trình Lộc.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh.
Lâm Phùng đỗ xe lại bên đường, anh mở điện thoại ra nhìn tin nhắn Trình Lộc gửi tới, trên nền trắng có mấy chữ đen khá lớn: [Giáo sư Lâm, anh không cần lãng phí thời gian với tôi, chắc chắn anh sẽ tìm được một cô gái tốt, chúng ta không hợp nhau.]
Lâm Phùng sửng sốt, anh nhìn chằm chằm câu nói trên điện thoại thật lâu mới hoàn hồn lại.
Yết hầu anh hơi động đậy, cánh môi mỏng nhếch lên kéo căng thành một đường thẳng, hàng mày cũng nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Ngón tay anh siết chặt điện thoại, đốt ngón tay gần như trở thành màu trắng.
Đây là….
Anh bị đá?
Lâm Phùng hít sâu hai hơi, anh lái xe đi, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt thờ ơ như cũ.
Thế nhưng trong vô thức, tốc độ lái xe của anh đã tăng nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Anh, Lâm Phùng, bị chia tay.
——
Trình Lộc ở nhà gửi tin nhắn cho Lâm Phùng xong, cô bèn vào bếp nấu cơm.
Cô biết Lâm Phùng có hứng thú với cô, nhưng Trình Lộc đã không thích người ta còn im lặng không nói thì khác nào làm trì hoãn Lâm Phùng.
Đã nấu cơm xong, cô vội vã ăn qua, rửa chén dọn dẹp rồi lại đến bệnh viện ngay.
Cô đến thăm Tần Văn Hương, cũng đã sớm hẹn thời gian phẫu thuật với bác sĩ, lúc này cô có hơi do dự nói với bác sĩ: “Bây giờ tôi vẫn chưa gom đủ phí phẫu thuật, nhưng sắp rồi, rất nhanh sẽ trả đủ.”
Bác sĩ choáng váng, sau khi ông ta tra xét lại tư liệu trong máy tính thì nói với Trình Lộc với vẻ chắc chắn: “Phí phẫu thuật của bà Tần….
Đã có người thanh toán giúp bà ấy rồi.” Bác sĩ hơi ngờ vực: “Cô Trình không biết sao?”
“Ai thanh toán?” Trình Lộc bật thốt lên, cô không có người bạn nào có tiền cả, chứ đừng nói đến có người bạn có thể giúp cô thanh toán tiền thuốc thang.
Hiển nhiên bác sĩ không biết,
Trình Lộc im lặng trong chốc lát, trong đầu cô bỗng hiện lên bóng dáng của Hứa Qua.
Ngoại trừ Hứa Qua, cô không nghĩ đến người nào khác được.
Mà, ở nhà họ Hứa.
Con chó Husky của Hứa Tú đang ngậm một quả bóng chạy tới, nó khẩn cẩu cô nàng chơi cùng nó.
Hứa Qua ở bên cạnh xem điện thoại di động, anh ta quay đầu nói với Hứa Tú: “Nhỏ giọng chút.”
Hứa Tú cười khanh khách, cô