Theo cảnh tượng đuổi người của bảo vệ, Trương Xảo Yên có hơi sững sờ, cô ta hoàn toàn không ngờ Lâm Phùng lại có thể nói ra được mấy lời này.
Trương Xảo Yên biết rất rõ Lâm Phùng là kiểu người thế nào, tạm thời không nói đến chuyện trong tay anh có ba mươi phần trăm cổ phần.
Chỉ với địa vị của Lâm Phùng ở vòng thương nghiệp thôi cũng đủ khiến người trong vòng kính ngưỡng anh.
Trước khi Trương Xảo Yên đính hôn với Hứa Qua, người nhà họ Trương đã dặn đi dặn lại rằng phải tạo dựng mối quan hệ với Lâm Phùng.
Nguyên nhân chính là, Lâm Phùng không chỉ là một thành viên nhỏ tuổi nhất của nhà họ Lâm, cũng không chỉ là một giáo sư ngành quản lý của trường đại học Lâm Sơn.
Quan trọng nhất là, Lâm Phùng có trình độ trong lĩnh vực thương mại.
Nghe nói trước kia khi doanh nghiệp Thượng Ngô đang đứng trên đà phá sản, Lâm Phùng đã tạo ra một kỳ tích thương mại.
Trong vòng một năm rưỡi anh đã cứu sống được doanh nghiệp này, thậm chí còn khiến doanh nghiệp Thượng Ngô trở thành một trong mười con quái vật đứng đầu thành phố Lâm Sơn.
Loại năng lực này mới là sự tồn tại khiến người của cả Lâm Sơn kính ngưỡng.
Thậm chí nhà đầu tư Tinh Quang đã từng mời Lâm Phùng đến bình luận một lần, tổng giám đốc Khương của Tinh Quang còn rất lễ độ với Lâm Phùng.
Trong mắt người khác, Lâm Phùng xưa nay là người tự phụ tự kiềm chế mình, có rất ít người có thể mời được anh đến nói đôi lời.
Nhưng lần này, anh lại nói ra lời khiến người người kinh ngạc như thế.
Cũng cùng lúc này, Trương Xảo Yên nhìn Trình Lộc một cái thật sâu, dáng vẻ kia của Trình Lộc hiển nhiên cũng hơi choáng váng.
Lâm Phùng quay đầu lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Trên tay cô có băng gạc màu trắng rất dễ thấy, không biết cô lại làm gì bị thương, đúng là chẳng biết chú ý gì cả.
Anh nhấp môi, sự ác liệt vừa nãy trong đôi mắt anh đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ hao tâm tổn sức.
Anh vẫn không nói gì, rất nhanh đã quay đầu rời đi.
Trình Lộc muốn đuổi theo nói cảm ơn, lại bị Trương Xảo Yên chặn lại.
Trình Lộc sợ Trương Xảo Yên hiểu lầm quan hệ bây giờ của cô và Hứa Qua, cô bình tĩnh giải thích: “Cô Trương, cô không cần nghe Đỗ Khê nói lung tung, bây giờ tôi và Hứa Qua đã không còn liên quan gì nữa.”
Trương Xảo Yên mỉm cười, mắt mày cong cong, không nhìn ra được nửa phần giận dỗi nào.
Trình Lộc không khỏi cảm thán trong lòng, cuối cùng đúng là người xuất thân từ gia đình giàu có.
Dưới tình cảnh thế này mà còn có thể khắc chế tốt như thế.
Cánh môi Trương Xảo Yên hơi động, nói với Trình Lộc: “Cô Trình, có thể đến nơi khác nói chuyện một chút không?”
Trình Lộc nghiêng đầu nhìn Lâm Phùng, nhưng bóng người Lâm Phùng đã hoàn toàn biến mất trong đám người.
Nếu anh vẫn còn ở đây, Trình Lộc vừa nhìn đã có thể thấy được ngay.
Cô thu hồi ánh mắt rồi gật đầu đồng ý với lời mời của Trương Xảo Yên.
Hai người một trước một sau cùng bước lên phòng trang điểm trên lầu, Trương Xảo Yên cởi đôi giày cao gót tám centimet ra, cô ta mệt mỏi ngồi xuống, đuôi mắt cũng rũ xuống theo.
Trương Xảo Yên lấy ly rượu ra, cô ta rót rượu đỏ vào ly rồi đẩy sang chỗ Trình Lộc, hỏi cô: “Có muốn uống một chút không?”
Trình Lộc từ chối: “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
Trương Xảo Yên thu ly rượu lại, tự mình nhấp một ngụm rượu.
Sau khi uống xong, cô ta mới bắt đầu vào vấn đề chính.
“Cô Trình, tôi có biết đến chuyện trước đây của cô và Hứa Qua.”
Trình Lộc cũng không bất ngờ, cô đoán, từ lúc Trương Xảo Yên nhìn thấy cô thì đã biết rồi.
Thủ đoạn của những người nhà giàu như họ, cô đã thấy nhiều lắm rồi.
Độ cong như có như không thường ngày trên môi cô đã hoàn toàn biến mất, cô vẫn giải thích: “Nhưng hôm nay tôi tới đây, chỉ với danh nghĩa là một người bạn học và đồng nghiệp mà thôi.”
“Tôi biết, nếu như không biết thì từ khi thấy danh sách khách mời đã cãi nhau với Hứa Qua rồi.”
“Vậy cô…..?”
“Hứa Qua là một người đàn ông tốt, dù có phải vì gia tộc hay không thì tôi đều rất yêu anh ấy.” Trương Xảo Yên cười ngọt ngào, dường như nhìn thấy được rất nhiều hình ảnh đẹp của mình và Hứa Qua: “Tôi đã nghe Hứa Qua kể lại chuyện của hai người, lúc đó tôi rất đố kỵ.”
Ánh mắt Trương Xảo Yên lấp lánh, cô ta nhìn Trình Lộc.
Trình Lộc nhìn thấy được sự uy hiếp trong ánh mắt này, cô cũng chẳng phải ngồi không, thường ngày cô nhìn thấy không biết bao nhiêu kẻ liều mạng và người vô cùng độc ác.
Ánh mắt của Trương Xảo Yên trước mặt cô chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Trình Lộc không lên tiếng.
Trương Xảo Yên nói tiếp: “Ngày mà tôi và Hứa Qua quyết định chuyện này, tôi hỏi anh ấy có phải anh ấy vẫn còn yêu cô hay không, nếu còn, tôi sẽ từ bỏ.”
“Cô đoán xem khi đó Hứa Qua đã nói thế nào.” Ngoài miệng Trương Xảo Yên bảo Trình Lộc đoán, nhưng ngữ điệu kia của cô ta lại chẳng có ý muốn dừng lại.
Cô ta nhấp một chút rượu, tiếp tục nói: “Anh ấy nói, sẽ ở cạnh tôi.
Chuyện đã qua thì cũng đã qua, tương lai tới chỉ có một mình tôi.
Trong một giây đó, tôi đã không còn đố kỵ cô nữa.”
Rèm mi của Trình Lộc thoáng run run, bàn tay cô khẽ động đậy, trong lòng cũng hơi nhói.
Cô gật đầu, cô cảm thấy mình nên rất buồn khi nghe được mấy câu thế này, cũng nên đau lòng không thôi mới đúng.
Lại không ngờ cô lại chẳng có bao nhiêu cảm giác, thậm chí còn muốn sớm đi tìm Lâm Phùng nói cảm ơn anh, hỏi xem hôm nay anh nói thế là sao.
Trình Lộc nói: “Cô Trương, tôi hiểu ý của cô.
Cô yên tâm, từ khi tôi và anh ta chia tay tôi cũng đã không còn tâm tư gì với anh ta nữa, cô có thể hoàn toàn yên tâm.”
Trương Xảo Yên nghe xong lời bảo đảm của Trình Lộc mới phất tay một cái, để Trình Lộc đi xuống dưới dùng cơm.
Cô vừa bước ra khỏi cửa đã lập tức đi tìm kiếm bóng người Lâm Phùng.
Lâm Phùng thích yên tĩnh, cô tìm được anh ở một nơi ít người.
Anh đang cầm đọc một quyển sách có bìa màu xanh, cho dù bốn phía ồn ào thế nào, lại như thể chẳng hề làm phiền đến anh.
Trình Lộc sờ sờ mũi mình, cô dần bước đến gần Lâm Phùng theo tiếng người rộn rã.
Cô từ đằng sau bước tới, nhìn thấy sau gáy anh lộ ra đốt xương khi anh cúi đầu đọc sách.
Trình Lộc chưa từng thấy ai mê người thế này, ngay cả một tấc xương của anh cũng khiến người ta hưng phấn.
Ngón tay Lâm Phùng dừng lại, anh hơi nghiêng đầu, dư quang thoáng thấy Trình Lộc, trên mặt chợt có thêm mấy phần khó chịu.
Dù là ai cũng sẽ có phản ứng thế này khi nhìn thấy bạn gái cũ đã đá mình, giáo sư Lâm cũng không ngoại lệ.
Ngón tay anh nắm chặt trang sách, có chút căng thẳng.
Trình Lộc bước qua ngồi xuống bên cạnh anh, cô tách ra một khoảng cách nhỏ.
Vẻ mặt của Lâm Phùng vẫn bất biến, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào trang sách không nhúc nhích.
“Giáo sư Lâm, hôm nay rất cảm ơn anh, cảm ơn anh giải vây thay tôi.” Trình Lộc mở lời.
Lâm Phùng vốn chẳng muốn nói chuyện với Lâm Phùng, nhưng bản thân anh vẫn chưa sụp đổ, anh vẫn còn cảm thấy Trình Lộc là bạn gái của mình cho nên không nhịn được đáp lại: “Không cần.”
“Giáo sư Lâm, anh là người tốt, người như tôi không xứng với anh.” Giọng của Trình Lộc hơi thấp đi, hoàn toàn không còn phong thái dạt dào của ngày thường nữa: “Tôi là cảnh sát, mạng sống của tôi đã giao hết cho quốc gia và nhân