Sắp hết kỳ nghỉ hè, giọng của những con ve sầu cũng đã nhỏ hơn nhiều, nhưng chúng nó vẫn tụ tập bầy đàn trên cây, vẫn ồn ào điếc tai như cũ.
Gần đây Lâm Sơn khá bình yên, cục cảnh sát ngoại trừ xử lý một vài vụ tranh chấp nhỏ ra thì chẳng có chuyện gì lớn xảy cả.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc không bao lâu, Tần Văn Hương cũng chuẩn bị làm phẫu thuật.
Ngày đó, những đứa trẻ của viện mồ côi đều xin nghỉ, được Trình Lộc đón đến phòng bệnh của Tần Văn Hương trong bệnh viện.
Tần Văn Hương đã gầy hơn nhiều so với trước, hai xương gò má lộ ra rõ ràng.
Nhưng trên gương mặt bà vẫn là nét cười nhẹ nhàng dịu dàng, còn lấy những hình cắt giấy đã cắt xong vào ngày hôm qua phát cho mấy đứa trẻ.
Trong đó có một đứa trẻ tên Tiểu Minh vừa đến trường mẫu giáo lấy ra một tấm giấy khen, thằng bé giơ lên trước mặt Tần Văn Hương, sau đó dùng giọng điệu trẻ con của mình nói với bà: “Mẹ viện trưởng, đây là giấy khen giáo sư phát cho con trong học kỳ này, con vẫn luôn muốn mang đến cho người xem.”
Tần Văn Hương từ ái vuốt v e đầu Tiểu Minh: “Chắc chắn mai sau Tiểu Minh sẽ trở thành người rất giỏi.”
Trình Lộc đứng một bên, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào rơi lên cơ thể cô.
Biểu hiện của cô có hơi hoảng hốt, cô nhớ đến khi mình còn bé, Tần Văn Hương dạy cô cắt giấy, khi lần đầu tiên cô cắt ra được một hình hoa hải đường, Tần Văn Hương cũng hệt như ngày hôm nay vậy, bà dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô: “Sau này Tiểu Lộc của chúng ta lớn lên, chắc chắn sẽ trở thành một cô gái khéo tay.”
Tần Văn Hương nói rất đúng, sau khi cô lớn lên, không chỉ khéo tay mà chân cũng rất khéo.
Tay bắt kẻ xấu, chân đá kẻ trộm, mọi thứ đều tinh thông.
Mắt cô bỗng cay cay, cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, là một ngày đẹp trời.
Trình Lộc vẫn đang lo lắng cho cuộc giải phẫu hôm nay, tuy tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này chỉ thấp như thế, nhưng với Tần Văn Hương mà nói, đây là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Cô hết cách rồi, chỉ có thể lựa chọn như thế.
Tần Văn Hương nhìn qua, nhìn thấy Trình Lộc thì vẫy vẫy tay với cô, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Lộc, con lại đây.”
Trình Lộc phục hồi tinh thần lại, cô kiềm nén sự chua xót trong mắt mình, cô mỉm cười bước đến chỗ Tần Văn Hương rồi ngồi xuống trước giường bệnh của bà, ngước mắt nhìn bà.
Đã có thể nhìn thấy rõ gân xanh trên tay Tần Văn Hương, bà đã gầy đến mức da bọc xương.
Bà dùng tay vuốt nhẹ tóc Trình Lộc, trong giây phút này, Trình Lộc cảm giác mình đã trở lại lúc nhỏ.
Tần Văn Hương nhìn cô, ánh mắt bà trống rỗng, nói: “Tiểu Lộc, cũng không biết ta còn có thể nhìn thấy con yêu đương rồi kết hôn hay không, ta thật sự muốn nhìn một chút, xem xem người sau này làm bạn với con, đi cùng con đến cuối đời là ai.”
Nói cho cùng, Tần Văn Hương vẫn không yên tâm Trình Lộc.
Trình Lộc mím môi cười lên, dưới đáy mắt cô là sự cay đắng, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời bà: “Viện trưởng, người đừng lo lắng, sau này người sẽ thấy thôi.”
Tần Văn Hương hơi ngưng lại, cánh môi tái nhợt khẽ mấp máy: “Hy vọng là vậy.”
Sự thất vọng và khổ trở trong mắt Tần Văn Hương rơi vào mắt Trình Lộc.
Nếu cuộc phẫu thuật này không thành công, vậy Tần Văn Hương sẽ hối hận cỡ nào.
Cổ họng Trình Lộc nghẹn lại, có hơi khô khốc.
Cô nắm chặt tay Tần Văn Hương, hút một hơi thật sâu, cố gắng duy trì độ cong nơi khóe môi mình: “Viện trưởng, nếu người muốn nhìn thử, vậy bây giờ con sẽ gọi anh ấy tới.”
Đôi mắt Tần Văn Hương sáng lên, bà bắt lấy tay Trình Lộc, ngón tay hơi co vào, hệt như gặp được một chuyện hết sức vui mừng nào đó, khiến tinh thần bà phấn chấn lên.
“Thật không?”
Những đứa bé bên cạnh cũng “Oa” lên một tiếng, nâng cái đầu nhỏ lên nói: “Oa, chị Tiểu Lộc sắp kết hôn ạ?”
Trình Lộc gật đầu, ánh mắt cô chạm đến một nơi, trong ấy là sự mềm mại và dịu dàng.
Trước kia Hứa Qua nói tính tình của cô cứng nhắc cũng không tốt, nhưng Hứa Qua lại không biết, sự dịu dàng và mềm mại của cô chỉ dành hết cho người cô yêu thương.
“Là Hứa Qua à?” Tần Văn Hương hỏi.
Trình Lộc lắc đầu: “Không phải.”
Trình Lộc vốn định gọi lão Chu hoặc La Thứ đến, nhưng những người này Tần Văn Hương đều đã gặp qua.
Hơn nữa, Tần Văn Hương cũng không muốn cô tìm người bên cạnh là cảnh sát, cô suy nghĩ một hồi, chợt nghĩ đến Lâm Phùng.
Từ sau buổi lễ đính hôn ngày đó, cô và Lâm Phùng chỉ liên lạc với nhau mấy lần mà thôi.
Cô cảm thấy như thế thật có lỗi với Lâm Phùng, cô cũng không phải kiểu người thích thiếu nợ ân tình, nhưng bây giờ cô thật sự không có cách nào.
Những người khác phái bên cạnh cô không phải cảnh sát thì là quân nhân, ai nấy đều cao lớn thô kệch, gọi đến có khi sẽ dọa Tần Văn Hương mất.
Chỉ có Lâm Phùng là khác với những người khác.
Trong lòng Trình Lộc đã bắt đầu có dự định, sau này thường xuyên mời Lâm Phùng đi ăn, nghe thêm mấy buổi tọa đàm vậy.
Trình Lộc cụp mắt xuống: “Anh ấy tên Lâm Phùng, là một giáo sư đại học, con người anh ấy rất tốt.
Mặc dù có lúc anh ấy lạnh như băng, nhưng thật ra anh ấy là người rất tốt.”
Trình Lộc có hơi nghèo từ, ngoại trừ hình dung Lâm Phùng là người cực kỳ tốt ra, cô thật sự không nghĩ được những từ khác.
Nhưng Tần Văn Hương nhìn thấu được tất cả, bà mím môi cười: “Từ nhỏ trình độ ngữ văn của con đã không tốt, muốn khen người nào cũng chỉ biết nói rất tốt, nhiều năm thế rồi, đúng là chẳng chút thay đổi nào.”
Trình Lộc cười cười, cô đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh.
Cô mở điện thoại lên, cô lật hết danh bạ lên nhưng hoàn toàn không tìm được số điện thoại của Lâm Phùng.
Cô không thể làm gì khác hơn là gọi một cuộc gọi video đến cho anh.
Lâm Phùng không lên lớp, anh bắt máy rất nhanh.
Góc độ của anh không tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đến mũi của anh.
Đôi mắt thoáng cụp xuống, nhìn qua rất mê người.
Lâm Phùng mìm môi, anh không nói gì, đợi chờ Trình Lộc nói trước.
Trình Lộc đã hơi bĩu môi, lúc nhìn thấy gương mặt của Lâm Phùng, sự chua xót trong mắt không nén nổi nữa, nước mắt cô trào ra giọt ngắn giọt dài, rơi xuống màn hình điện thoại vang lên tiếng tách tách.
Giọng Lâm Phùng run lên: “Sao thế?”
Trình Lộc lau nước mắt đi, cô kìm lại sự run rẩy trong giọng nói mình: “Giáo sư Lâm, anh có thể đến bệnh viện một chút được không, tôi ra đón anh, anh có thể đến một chút không?”
Trình Lộc cảm thấy rất mất mặt, cô không thích khóc, nhưng cô đã khóc trước mặt Lâm Phùng hai lần.
Lâm Phùng bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng góc quay bên anh thay đổi, một gương mặt dễ nhìn xuất hiện trước mắt cô.
Lâm Phùng đáp: “Được.”
Dường như anh bên kia đang thu dọn đồ đạc.
Trình Lộc đứng lên, cô lau sạch nước mắt nơi khóe mắt mình, sau đó nói vọng vào phòng bệnh: “Viện trưởng, giáo sư Lâm chuẩn bị đến rồi, người chờ con một chút, con đi đón anh ấy.”
Tần Văn Hương đáp lại một tiếng, Trình Lộc lập tức đi xuống lầu.
Lầu mười hai, nhưng cô không chọn thang máy, mà là một mình đi xuống cầu thang bộ.
Cô vừa đi vừa điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Cô phải tin tưởng, chắc chắn cuộc phẫu thuật của Tần Văn Hương sẽ thành công.
Rất nhanh đã đến tầng trệt, cô ra cổng bệnh viện.
Rất nhiều người đến người đi, có một người đàn ông lớn tuổi cả người đầy máu được đẩy vào phòng cấp cứu.
Bình thường Trình Lộc đã nhìn qua rất nhiều án mạng giết người, cũng đã thấy qua không ít hình ảnh máu tanh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi kia máu thịt be bét, cô vẫn không nhịn được thấy đau lòng.
Lâm Phùng đến rất nhanh, chưa đến mười lăm phút anh đã có mặt.
Anh dừng xe, sải bước đi vào.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, gương mặt lạnh lẽo, đi thẳng một đường.
Trình Lộc bỗng thở phào nhẹ nhõm, cô bước ra đón anh, còn chưa nói gì đã nghe Lâm Phùng nói trước: “Đã xảy