Lý Thừa Nguyệt ngồi bật dậy khỏi giường, lập tức mở đèn lên.
Ánh sáng mạnh rọi đến khiến Trình Lộc không thể thích ứng ngay được, Lý Thừa Nguyệt bắt đầu nhiều chuyện: “Nói nhanh, đã xảy ra chuyện gì hả? Là người đàn ông lỗ m ãng nào theo đuổi Tiểu Lộc nhà chúng ta thế?”
Ngay khi Lý Thừa Nguyệt nói ra mấy chứ “người đàn ông lỗ mãng”, trong đầu Trình Lộc lại vô thức hiện lên hình ảnh Lâm Phùng, thế nào cũng không giống với người đàn ông lỗ mãng.
Lâm Phùng là một người tự phụ tao nhã, chẳng có chút lỗ m ãng nào.
Trình Lộc không định giấu Lý Thừa Nguyệt, cô bèn nói chuyện của Lâm Phùng cho Lý Thừa Nguyệt nghe.
Lý Thừa Nguyệt vừa nghe đã xì cười thành tiếng: “Ôi mẹ tôi ơi đây là người đàn ông thần tiên gì vậy, thế này cũng thú vị quá rồi.” Cô ấy không nhịn được nổi, lại liếc mắt nhìn Trình Lộc: “Thế nên, cậu động lòng rồi à?”
Trình Lộc nhíu mày phủ nhận: “Động lòng? Nếu động lòng thì tớ lại từ chối anh ta à? Vì tớ từ chối anh ta, sợ anh ta bị tổn thương thật cho nên mới khổ não đấy.”
Cô vò vò tóc mình, tóc cô đã dài đến xương quai xanh, cô phải tìm thời gian đi cắt mới được.
Lý Thừa Nguyệt co hai chân lại, cô ấy chống cằm lên gối nằm rồi nghiêng đầu nhìn Trình Lộc: “Nếu là vậy thật thì e rằng cậu không phải Trình Lộc mà tớ biết rồi.” Dường như Lý Thừa Nguyệt nghĩ đến gì đó, cô ấy chớp chớp mắt: “Cậu nói Hứa Qua là cháu trai của giáo sư Lâm này à?”
Trình Lộc cụp mắt gật đầu, Lý Thừa Nguyệt nói thế khiến lòng cô càng buồn rầu hơn.
Cô mở điện thoại ra vào wechat tìm tài khoản không có ảnh đại diện ấy, sau đó lại tắt.
Lý Thừa Nguyệt thở dài, cô ấy đưa tay chạm lên đầu Trình Lộc rồi nhẹ nhàng vuốt v e: “Có phải vì Hứa Qua mà cậu có bóng ma không?”
Cơ thể Trình Lộc run lên, cô lập tức chối bay: “Sao có thể được, lần trước lớp trưởng theo đuổi tớ tớ còn suy nghĩ một chút đấy.” Cô liếc mắt nhìn Lý Thừa Nguyệt, lại hơi nheo mắt: “Lý Thừa Nguyệt, cậu cảm thấy tớ là mèo nhà cậu à, vuốt rất dễ chịu à?”
Lý Thừa Nguyệt ngượng ngùng thu tay lại, đây là thói quen của cô ấy, mỗi khi cô ấy tự hỏi gì đó thường hay vuốt v e mèo của mình, thế nhưng mèo nhà mình lại chẳng ở đây, thế nên chỉ đành vuốt Trình Lộc một hồi, cảm giác trên tay cũng khá tốt.
Cô ấy vẫy vẫy tay, dời chủ đề khỏi vuốt mèo: “Tớ không nói bóng tối này.”
Lý Thừa Nguyệt: “Nếu cậu đã có thể cân nhắc lớp trưởng, vậy tại sao cậu không thể suy nghĩ về giáo sư Lâm? Tớ nghe cậu nói thôi đã cảm thấy giáo sư Lâm này rất tốt, rất cấm dục, đủ ngây thơ cũng đủ k1ch thích.”
Trình Lộc không biết Lý Thừa Nguyệt đã nghĩ tới cái gì, dù sao cô thấy vẻ mặt của cô ấy cũng biết cô ấy chẳng nghĩ đến thứ gì tốt đẹp.
Cô nhìn vết sẹo vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên tay mình, nhất thời ngẩn ra.
Cô không có đủ lý lẽ để phản bác lại Lý Thừa Nguyệt, dù sao thì cô ấy nói có lý thật.
Nếu cô đã có thể cân nhắc lớp trưởng, nhưng cô lại chẳng hề suy nghĩ gì về Lâm Phùng mà đã một lòng từ chối anh.
Lý Thừa Nguyệt thấy Trình Lộc không nói lời nào còn tưởng Trình Lộc vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng được, cô ấy bèn nói thẳng: “Lúc cậu tra án thì sáng suốt bao nhiêu, sao lúc này lại nghĩ không thông thế.
Cậu thấy gia cảnh của giáo sư Lâm rất tốt, cho nên cảm thấy dù thế nào giáo sư Lâm cũng sẽ giống Hứa Qua đúng không?”
Trình Lộc nắm chặt váy ngủ, cô trực tiếp nằm xuống rồi nhìn Lý Thừa Nguyệt bằng ánh mắt sắc bén: “Ngủ, tắt đèn!” Cô xoay người đưa lưng về phía Lý Thừa Nguyệt, kéo chăn trùm kín đầu.
Lý Thừa Nguyệt thở dài một hơi, cũng tắt đèn nằm xuống.
—–
Ngày hôm sau Trình Lộc định đến tập đoàn Thương Hải, dù hôm qua cô ngủ được nhưng giấc ngủ không sâu, cho nên sáng hôm sau cũng dậy khá sớm.
Lý Thừa Nguyệt làm tự do cho nên lúc này còn ngủ bất tỉnh, Trình Lộc ra ngoài mua một phần điểm tâm về đặt trong phòng khách, đợi Lý Thừa Nguyệt thức rồi ăn.
Cô đến cục cảnh sát tìm Yến Tử cùng đến tập đoàn Thương Hải với mình, hôm qua Yến Tử đã gọi thông báo cho người ở tập đoàn Thương Hải rằng hôm nay sẽ đến hỏi một chút.
Vì thế, khi hai người đưa chứng nhận cảnh sát ra xong đã được dẫn thẳng vào công ty.
Ở phòng nghỉ sát vách văn phòng tổng giám đốc, Yến Tử khổ não thở dài: “Chị Lộc, chị nói xem lát nữa thấy Hứa Qua thì phải nói gì trước đây? Đồng nghiệp cũ lại trở thành kẻ tình nghi, rối quá đi mất.”
Trình Lộc chỉ nhàn nhạt ngước mắt lên, cô nhấp một ngụm cà phê: “Cần hỏi thế nào thì cứ hỏi thế, giải quyết việc chung.”
“Vâng.”
Một lát sau bên ngoài phòng vang lên giọng của thư ký.
“Quản lý Hứa, hai đồng chí cảnh sát đã tới.”
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Hứa Qua cũng vang lên: “Biết rồi, ra ngoài trước đi, tự tôi vào.”
Cánh cửa phòng nghỉ được đẩy ra, Hứa Qua mang giày tây từ ngoài bước vào.
Anh ta liếc thấy Trình Lộc thì thoáng sững sờ, vừa nhìn sang Yến Tử lại lộ ra nét cười.
Anh ta đến ngồi xuống đối diện hai người, mở miệng nói trước: “Lâu rồi không gặp.”
Yến Tử miễn cưỡng cười cười, cô nàng không biết liệu Hứa Qua có biết chuyện của Hướng Đông hay không.
Trình Lộc không phí lời với Hứa Qua, cô đi thẳng vào vấn đề: “Quản lý Hứa, xin hỏi lần cuối anh gặp Hướng Đông là lúc nào?”
Hứa Qua sững sờ, cũng không biết vì cách xưng hô của Trình Lộc hay vì giọng điệu của cô.
Hoặc cũng có thể là vì cái người trong lời nói của cô, Hướng Đông.
Hứa Qua từng là một cảnh sát, anh ta biết Trình Lộc sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm anh ta, càng không tự nhiên hỏi đến Hướng Đông.
Giọng anh ta chìm xuống, nhíu mày hỏi: “Hướng Đông có chuyện à?”
Yến Tử bất ngờ: “Anh không biết?”
Trình Lộc cũng nhìn sang với vẻ tìm tòi nghiên cứu, cô không nhanh cũng không chậm giải thích với Hứa Qua: “Nếu không phải Hướng Đông có chuyện thì chúng tôi đến hỏi anh làm gì?”
“Vì thế, lần cuối anh nhìn thấy Hướng Đông là khi nào?” Trình Lộc lập lại câu hỏi.
Hứa Qua hiểu rõ quy trình này, anh ta đơn giản nói hết những gì mình biết: “Hẳn cảnh sát Trình cũng biết tôi và Hướng Đông là bạn học thời đại học, đúng là gần đây có tiếp xúc với nhau thật, nhưng đó đều là vì chuyện công việc, ngoài ra, tôi cũng không biết gì.”
Anh ta đặt tay trên nút áo bộ đồ tây, Trình Lộc gõ bút xuống mặt giấy ghi chép làm vang lên một tiếng động nhỏ.
Cô nhìn Hứa Qua bằng ánh mắt hừng hực, lại hỏi tiếp: “Mười giờ khuya ngày mười bảy Hướng Đông đã chết ở nhà, hôm qua mới bị hàng xóm phát hiện và báo cảnh sát.
Ngày mười bảy đó anh đã ở đâu?”
“Chiều ngày mười bảy tôi đã đến tìm Hướng Đông, hoàn toàn là vì chuyện công việc.
Sau khi tôi nói xong cũng rời đi, không hề biết sau đó có chuyện gì xảy ra.” Hứa Qua đã đoán được đại khái Hướng Đông có chuyện gì, anh ta bình tĩnh nói lại chuyện của ngày hôm đó.
“Vậy công việc của anh không thành đúng không?” Trình Lộc tiếp tục hỏi.
Hứa Qua mím mím môi, đúng là chuyện làm ăn ngày đó không thành.
Anh ta ghét Thượng Ngô cho giá thấp nên đã từ chối chuyện làm ăn ngày, nhưng Hướng Đông lại liên tục giễu cợt anh ta, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.
Hứa Qua ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay hai người đến hỏi tôi, có phải đã xem tôi là kẻ tình nghi không?”
Yến Tử cười lúng túng, không hề trả lời.
Trình Lộc cũng dừng một chút, cô đáp lại: “Ít nhất bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ vào anh.” Cô lấy trong ba lô ra một nút áo rồi đặt lên bàn: “Anh có thể giải thích tại sao nút áo của anh lại rơi trong nhà Hứa Qua không, có phải hai người đã xảy ra xô xát không?”
Hứa Qua thoáng trầm mặc, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Đúng là ngày đó tôi và Hướng Đông đã nảy sinh xung đột, có thể nút áo đã bị cậu ta kéo đứt vào lúc đấy.” Hứa Qua xoa mi tâm, anh ta kiên định cường điệu: “Nhưng, tôi thật sự không sát hại Hướng Đông.”
“Tại sao anh và Hướng Đông lại nảy sinh xung đột?”
Hứa Qua lại rơi vào im lặng, anh ta có thể nói với Trình Lộc rằng Hướng Đông đã nói mấy lời rất khó nghe về cô sao?
Anh ta cười giễu một tiếng, cơ thể ngửa ra sau: “Một chút chuyện không quan trọng.”
Yến Tử nóng ruột tay Hứa Qua, cô nàng ở bên cạnh giục anh ta: “Hứa Qua, anh biết gì thì nói với chúng tôi đi.”
“Điều tôi biết đều đã nói cho hai người biết rồi.” Hứa Qua cũng rất khổ não, dù sao thì bị cuốn vào loại chuyện thế này, dù là ai cũng không yên tâm nổi.
Trình Lộc thầm thở dài: “Anh rời khỏi nhà Hướng Đông vào lúc nào.”
“Bốn giờ chiều.”
“Hướng Đông có từng nhắc đến người nào không?” Trình Lộc lại hỏi thêm.
“Không có, lúc đó chúng tôi đã cãi nhau rùm beng, cũng đã xảy ra tranh chấp, cậu ta không nói thêm gì với tôi nữa.”
“Sau bốn giờ thì sao? Anh đã đi đâu?”
Giọng điệu của Trình Lộc lạnh lẽo, không chút cảm tình hệt như một con rô bốt.
Hứa Qua ngẩng đầu lên nhìn, thoáng im lặng, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì.
Yến Tử hối thúc một tiếng, lúc này Hứa Qua mới hoàn hồn lại, trả lời cô: “Không đi đâu cả, chỉ về nhà thôi.”
Trình Lộc và Yến Tử