Hiện tại phía cảnh sát vẫn chẳng có manh mối gì, manh mối duy nhất và kẻ tình nghi đều có chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.
Quan trọng hơn là, thậm chí còn không tìm được hung khí gây án.
Lão Chu đã phân nhiệm vụ cho tất cả mọi người, để họ theo dõi… Mấy người bị tình nghi kia.
Trình Lộc luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, cô suy nghĩ kỹ càng lại thì mới nhớ, họ vẫn còn để lọt một người.
Trình Lộc lập tức nói: “Chờ đã, chúng ta để sót một người rồi.” Cô lấy một quyển sổ ra khỏi ba lô, bên trong có bản ghi chép và cả hình của những người bị tình nghi, cô chọn lấy bức ảnh của một người đàn ông trung niên ở sau cùng.
Cô đặt ảnh lên bàn, chỉ vào bức ảnh nói: “Lý Doãn.”
La Thứ: “Nhưng mà chị Lộc, không phải trước đó chị nói Lý Doãn không có thời gian gây án à?”
Trình Lộc nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn: “Thử mới biết có hay không.”
Thật ra phía cảnh sát đã thông báo cho Lý Doãn trở về tiếp nhận điều tra từ lâu, nhưng Lý Doãn vẫn kì kèo chưa về tới.
Mặc dù nói Lý Doãn là người có ít hiềm nghi nhất, nhưng Trình Lộc không muốn buông thả một chút hiềm nghi nào.
Cho nên cô đã chủ động xin đến thành phố Lan điều tra Lý Doãn, lão Chu không thể làm gì khác hơn là đồng ý với cô.
Nếu Lý Doãn là hung thủ, vậy chắc chắn anh ta sẽ mua vé máy bay hoặc tự lái xe từ thành phố Lan về lại.
Chỉ cần như thế, camera giám sát và thông tin mua vé của thành phố Lan và Lâm Sơn đều sẽ ghi lại được thông tin của Lý Doãn.
Mà sau khi chuyện xảy ra, Trình Lộc đã điều tra camera giám sát và cả vé soát, thế nhưng chẳng hề phát hiện được Lý Doãn.
Cô kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện có một con đường núi từ thành phố Lan đến Lâm Sơn không hề có camera giám sát, nếu đi về bằng đường này thì hoàn toàn không lọt vào được camera giám sát.
Bây giờ chuyện Trình Lộc cần làm ra điều tra rõ về thời gian.
Lão Chu sẽ không để Trình Lộc đi chấp hành nhiệm vụ một mình, cho nên đã lái xe cùng Trình Lộc đến thành phố Lan.
Ngày hôm sau hai người lập tức xuất phát, đi dọc theo con đường núi kia đến thành phố Lan.
Mà lúc Trình Lộc làm điều này, Lâm Phùng vẫn còn chưa biết cháu trai Hứa Qua của mình đã trở thành kẻ bị tình nghi của một vụ án mạng, cũng đang bị lực lượng cảnh sát theo dõi.
Mà anh ta biết được chuyện này là do Hứa Tú nói cho anh ta biết.
Hứa Tú còn thuận tiện nói với Lâm Phùng: “Anh cháu nói hôm đó chị Tiểu Lộc đã đến công ty hỏi chuyện, chú nhỏ, chú nói xem sao anh cháu có thể là kẻ giết người được chứ?”
Lâm Phùng ưu nhã cắt sườn bò bít tết, khi nghe đến tên Trình Lộc mới hơi dừng lại.
Vẻ mặt anh chẳng biểu hiện gì, anh chậm rãi ăn sườn bò của mình rồi giương mắt nhìn lên, dưới đáy mắt là mấy phần lạnh nhạt: “Cháu đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này?”
Hứa Tú cười ha ha hai tiếng: “Vẫn là chú nhỏ thông minh, nhà chúng ta chỉ có chú thông minh nhất thôi, chú giúp cháu suy nghĩ thử đi, cuối cùng hung thủ là kẻ nào vậy? Không thể để anh trai cháu cõng tội được!”
Hứa Tú nói đến mức không kiềm nỗi sự căm phẫn của mình, cô nàng dùng sức cắn một miếng sườn bò bít tết lớn.
Dáng vẻ của cô nàng hung hăng, hệt như đang ăn thịt hung thủ vậy.
Trái ngược với dáng vẻ bực tức của Hứa Tú, Lâm Phùng vẫn bày ra biểu cảm thờ ơ, anh không đáp cũng chẳng chối từ.
Chỉ là khi anh ăn sườn bò bít tết xong, lúc uống một ngụm cà phê thì khẽ nhíu mày, sau đó đẩy tách cà phê đi.
Anh nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cần gì tới tìm tôi, mẹ cháu có thể giải quyết được.”
Nhắc đến Lâm Bích, Hứa Tú lập tức giận gần chết, cô nàng bực mình nện lên bàn một cái: “Vừa nhắc đến mẹ cháu đã tức lên rồi, còn muốn cho cháu ra nước ngoài học nữa chứ, bây giờ cháu thế này làm họ mất mặt lắm sao!”
Nhất thời biểu hiện của Lâm Phùng có hơi thay đổi, thế nhưng rất nhanh sau đã trở lại dáng vẻ thờ ơ như thường.
Anh xoa xoa tay: “Tác phong của họ vẫn luôn trước sau như một như thế.”
Lâm Phùng đứng dậy, Hứa Tú vội vàng gọi; “Ôi chú nhỏ, chú không ăn sao?”
Lâm Phùng lập tức dừng chân, anh hơi nghiêng người nhìn Hứa Tú rồi lại xoay đi rời khỏi phòng ăn.
Bên ngoài anh không biểu hiện gì, nhưng thật ra anh đã để bụng lời của Hứa Tú.
Sau khi anh về nhà cũng đã cho người tra xét rõ ràng chuyện này, với Lâm Phùng mà nói, muốn tra một chuyện chẳng khó khăn mấy.
Huống chi, đây là chuyện xảy ra ở công ty dưới tay anh.
Vụ án này có hơi giải quyết, những người bị tình nghi đều có chứng cứ vắng mặt.
Tiếp tục điều tra, lúc này anh mới biết Trình Lộc và lão Chu đã cùng đi thành phố Lan.
Lâm Phùng không khỏi nhướng mày, lão Chu không phải một người tốt, sao cô có thể tùy tiện đi cùng lão Chu như thế?
Lẽ nào anh không thông minh bằng lão Chu sao? Chuyện thế này có thể tìm anh mà!
Lâm Phùng cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ anh là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Trình Lộc đúng là nhẫn tâm!
Nhẫn tâm như thế, Lâm Phùng chắc chắn mình không thể thả cho cô đi gieo họa cho người khác, vẫn nên gieo họa cho anh thì hơn.
Lâm Phùng dốc lòng xin hiệu trưởng ở trường đại học cho mình nghỉ, sau khi dò la Trình Lộc đã đi tuyến đường nào rồi lập tức xuất phát theo.
Lúc này Trình Lộc và lão Chu đã đi ròng rã tám tiếng đồng hồ, sắc trời dần tối, ở chân trời cũng có một màn sương trắng mỏng bao phủ, có thể thấp thoáng thấy được đường viền của mặt trăng bị mây che khuất.
Dựa theo thời gian mà nói, rất có thể Trình Lộc đã đến thành phố Lan.
Thế nhưng điều làm Lâm Phùng không ngờ là anh lại có thể gặp được Trình Lộc và lão Chu ở nửa đường.
Lão Chu ngồi xong xe hút thuốc, khói thuốc lượn lờ ra khỏi cửa sổ xe.
Trình Lộc mở cửa xuống xe, hỏi: “Khi nào sửa xe mới đến?”
Lão Chu: “Đường này khó tìm, phải chờ thêm một lát.”
Trình Lộc mở điện thoại nhìn thời gian, cô không khỏi nhắc lão Chu: “Bây giờ đã cách ngày xảy ra vụ án năm ngày, hung thủ có đủ thời gian tiêu hủy chứng cứ.”
“Không phải vẫn chưa xác định Lý Doãn có phải là hung thủ không à? Hiềm nghi của cậu ta là nhỏ nhất, cậu ta có thể bay về Lâm Sơn gây án chắc?” Lão Chu thờ ơ nói, từ trong gương nhìn vào gương mặt đang nhíu chặt mày của Trình Lộc.
Trình Lộc mím môi, cô không vui cho lắm.
Cô nghiêng đầu nhìn từ trên đường núi xuống bên dưới, sươn mù lượn lờ khắp núi, ánh trăng mờ ảo, những bóng cây lờ mờ lắc lư.
Một cơn gió thổi qua còn mang theo mùi vị thanh mát của núi rừng, hoàn toàn khác với bầu không khí trong thành phố.
Lão Chu gẩy tàn xuống: “Tiểu Lộc,