Trên máy bay, Trình Lộc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa nhắm mắt lại hình ảnh Lâm Phùng hôn cô đã hiện lên trong đầu, hô hấp nóng rực, hệt như bên người đang có một đám lửa cháy mạnh đến bỏng người.
Cô thở dài.
La Thứ liếc mắt nhìn Trình Lộc, nhắc nhở cô: “Chị Lộc, từ nhà chị tới đây chị đã thở dài rất nhiều lần rồi, không phải chỉ xa giáo sư Lâm một quãng thời gian thôi à? Sao lại như sinh ly tử biệt thế?”
Trình Lộc khẽ xoa dưới mắt mình, cuối cùng tinh thần cũng lên một chút: “Cậu không hiểu, lúc này chúng tôi chỉ mới yêu đương đã tách ra, cũng chẳng biết có làm phai nhạt cảm giác không.”
“Em hiểu!” La Thứ chớp mắt với Trình Lộc: “Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn[1], chờ đến khi chị huấn luyện xong về lại, giáo sư Lâm sẽ càng yêu chị hơn.”
[1] Nếu những người yêu nhau không gặp nhau một khoảng thời gian dài, tình cảm của họ còn tốt hơn cả vợ chồng mới cưới.
Trình Lộc liếc La Thứ một cái, lại thở dài.
La Thứ: “Nhưng chị Lộc này, em còn tưởng rằng chị và giáo sư Lâm chỉ bị người khác tùy tiện sắp đặt đôi câu, chứ thật sự chẳng quá quen thuộc nhau.
Nhưng không ngờ, bây giờ em không muốn thừa nhận chấn động này chút nào.”
“Ai nói tôi và anh ấy không quá quen, tôi và anh ấy quen thuộc lắm.” Trình Lộc ngạo kiều hừ một tiếng.
La Thứ không nhịn được nổi da gà, ngày thường thấy dáng vẻ hung hãng của Trình Lộc đã quen.
Bây giờ đột nhiên tiếp xúc với dáng dấp cô gái nhỏ này, thật sự khiến người ta không hoàn hồn nổi.
“Không phải, em vẫn cho là, một ngày nào đó chị và lão Chu sẽ ở cùng nhau, chị và lão Chu ăn ý như thế, tuy đúng là lão chu không bằng giáo sư Lâm ở mọi mặt, nhưng tình cảm giữa chị và lão Chu cũng đã lâu thế rồi.”
“Lão Chu? Tôi và lão Chu có thể có gì được.” Trình Lộc cười.
Khi cô mới đến cục cảnh sát đã theo chân lão Chu, nhưng sau đó cô ngày càng giỏi hơn, mới không theo lão Chu nữa.
“Đúng, cũng phải.” La Thứ không nói thêm gì nữa.
Trình Lộc cũng không hỏi lại.
Chạng vạng, mặt trời ngã về Tây.
Trình Lộc xuống máy bay bèn gọi cho Lâm Phùng.
Chỉ mới qua một giây, Lâm Phùng đã bắt máy.
Có thể tưởng tượng được, Lâm Phùng sợ nên vẫn luôn canh điện thoại.
Trình Lộc khẽ cong môi lên: “Lâm Phùng, em đến rồi.”
“Ừ.” Anh đáp lại một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu dây, Trình Lộc vẫn cảm thấy giọng nói của Lâm Phùng rất êm tai, nghe qua có cảm giác như vừa ăn kẹo bạc hà.
“Trong tủ lạnh có đồ ăn, anh biết hâm nóng không? Nếu không anh gọi đồ ăn ngoài cũng được.”
“Được.”
“Lát nữa em sẽ vào đội, phải đến tận mười giờ ngày mai mới có thể gọi điện thoại cho anh.
Nhưng em chỉ có thể trò chuyện với anh mười phút, em muốn giữ mười phút còn lại để gọi cho viện trưởng, được không?”
“Được.”
Trình Lộc nắm chặt điện thoại, cô hít sâu một hơi.
Lúc gặp mặt nói chuyện thật nhiều, bây giờ trong điện thoại lại như về lại trước đây, lạnh đạm thờ ơ, một câu cũng chẳng nói được.
Trình Lộc híp mắt lại, nói: “Vậy cứ thế đi, em cúp đây, em phải vào đội rồi.”
“Chờ đã.” Lâm Phùng vội vàng lên tiếng, giọng anh có chút chập trùng, âm thanh cũng nhỏ hơn một phần: “Tiểu Lộc, anh, anh có hơi nhớ em.”
La Thứ đứng bên cạnh Trình Lộc không nghe Lâm Phùng nói gì, nhưng cậu ta thấy chị Lộc bên cạnh đã cười như nở hoa, miệng sắp nhếch đến mang tai.
Trình Lộc nói với Lâm Phùng: “Không sao, chờ ba tháng nữa em sẽ về, nói không chừng có thể về kịp ăn tết, đây là năm đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau.”
“Anh chờ em về.”
Hai người lại nói thêm một chút, La Thứ nhắc Trình Lộc thời gian, Trình Lộc rất không nỡ để điện thoại xuống, cất vào ba lô, sau đó hăm hở nói với La Thứ: “Đi thôi.”
—
Trình Lộc đã vào đội ròng rã ba ngày rồi.
Khí trời cũng hoàn toàn trở lạnh, Lâm Phùng mở điện thoại ra nhìn dự báo thời tiết, bên Trình Lộc lạnh hơn Lâm Sơn, anh lại bắt đầu sợ Trình Lộc bị lạnh.
Sau khi dạy xong tiết học cuối cùng, Lâm Phùng nhận được điện thoại của tổng giám đốc Cố, anh ta hẹn anh cùng đón lễ Giáng Sinh.
Lúc này Lâm Phùng mới nhớ hôm nay là Giáng Sinh, chẳng trách đường phố đông vui như thế.
Nhưng xưa nay anh chưa từng đón lễ Giáng Sinh, dù sao trước đến giờ, ngày lễ gì đó với anh mà nói cũng chẳng khác ngày bình thường.
Một mình Lâm Phùng chẳng bận gì, cho nên anh đã đồng ý lời mời của tổng giám đốc Cố.
Tổng giám đốc Cố gửi một địa chỉ cho Lâm Phùng, nghe nói là quán bar mới mở.
Lúc Lâm Phùng thấy là quán bar cũng hơi đau đầu, anh không muốn đi cho lắm, bên trong rất ồn ào, còn có nhiều người thích đến gần người khác.
Nhưng anh đã đồng ý rồi, cũng không thể đổi ý được cho nên vẫn nhắm mắt lái xe tới.
Tổng giám đốc Cố mặc một bộ âu phục, mang mắt kính gọng vàng, khắp người đầy cảm giác văn nhân.
Lâm Phùng bước đến chỗ anh ta, lãnh đạm nói: “Đổi sang nơi khác đi.”
Tổng giám đốc Cố ngăn Lâm Phùng lại: “Đừng mà Lâm Phùng, nơi này đi, gần đây tôi nhìn trúng một cô gái, cậu giúp thôi nhìn thử đi?”
Lâm Phùng xua tay từ chối: “Không được, tôi không nhìn những cô gái khác.”
Tổng giám đốc Cố như bị nghẹn, bỗng có cảm giác mình bị nhét thức ăn chó, nhưng Lâm Phùng vẫn là dáng vẻ nghiêm chỉnh đàng hoàng, chắc hẳn anh không cố tình nhét.
Tổng giám đốc Cố khuyên nhủ: “Đừng mà, trong số những người bạn của tôi chỉ có cậu có thể theo đuổi được cô gái của mình, cậu giúp tôi tham khảo một chút xem phải theo đuổi cô gái này thế nào.”
Lâm Phùng nhìn ánh đèn lấp lóe trong quán bar, anh thầm nghĩ, anh thật sự biết theo đuổi phụ nữ, nếu không thì sao anh có thể theo đuổi được Trình Lộc.
Lại nghĩ tổng giám đốc Cố một mình thật đáng thương, giúp anh ta tham khảo một chút cũng được.
Lâm Phùng đồng ý, cùng tổng giám đốc Cố vào quán bar.
Trong quán bar rất ồn ào, tiếng nhạc sôi trào và tiếng người ồn ào cuộn lại thành một đoàn.
Lâm Phùng thích yên tĩnh, nếu không phải vì tổng giám đốc Cố, anh đã không tới nơi này.
Vừa bước vào, hai người lập tức hấp dẫn đến không ít ánh mắt.
Nhìn qua thôi đã thấy Lâm Phùng và tổng giám đốc Cố là hai cực phẩm, chỉ tính mỗi quần áo trên người hai người thôi giá trị đã không rẻ.
Trong khoảng thời gian ngắn, những người phụ nữ trong quán bar như thể rung động, có một ít người phụ nữ không để ý đến sắc mặt và ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phùng mà dồn dập bước tới.
Có một cô gái mặc chiếc váy hai dây đen chen qua, chiếc mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ cong lên, vóc người đẹp đến mức chẳng thể bắt bẻ được, cơ thể nhỏ nhắn của cô ta đi, xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.
Lâm Phùng rất không thích cảnh tượng thế này, anh nhíu mày hỏi tổng giám đốc Cố: “Cậu nói là cô gái nào?”
Tổng giám đốc Cố đã quen với cảnh tượng này từ lâu, anh ta cười đùa lên tiếng bắt chuyện với cô gái bên cạnh, lúc này mới quay sang một góc chép miệng nói: “Ừm, là người này.”
Lâm Phùng nhìn sang, là một cô gái rất trẻ tuổi, gương mặt không có lớp trang